Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 451. Đồ ăn vặt 1

Chương 451. Đồ ăn vặt 1
Chương 451: Đồ ăn vặt 1
“Nói vớ vẩn gì đấy! Cô ta đã đính hôn rồi, con trai mẹ ưu tú như vậy, sao có khả năng tìm một cô gái đã đính hôn được chứ.” Bác gái Triệu lập tức ngắt lời vợ thằng cả, nhưng trong lòng cũng không phải không đau lòng.
Khi đó sao bà ta lại không bằng lòng chứ, còn không phải là có suy tính của mình hay sao?
Từ Toa vốn từng sống ở khu tập thể gia đình bộ đội, rất hiểu những điều đó, nếu như gả qua đây cứ nhất định đòi tòng quân thì sao. Đến khi đó Từ Toa cũng không có thu nhập cố định đó nữa. Hơn nữa người còn đi mất, bà ta không giữ lại được. Còn nữa, con nhóc đó tiêu tiền nhìn cũng biết là hào phóng, cho nên bác gái Triệu mới mặc kệ.
Tuy rằng bác gái Triệu nói lý lẽ một cách rất rành mạch, nhưng trong lòng vẫn thấy đau. Ai kêu Từ Toa trông có vẻ thật sự có tiền, đừng nói là bà ta, mà các bà lão ở trong thôn còn không phải cũng đang rục rịch chờ đợi nhưng lại chần chờ, kết quả chỉ thấy Giang Phong cướp trước hay sao?
“Lời này con đừng nhắc đến nữa, đừng làm hỏng danh tiếng của con trai mẹ, mẹ còn muốn tìm một người tốt hơn cho nó. Từ Toa không xứng.” Bác gái Triệu chắc như đinh đóng cột.
Chị cả Triệu bĩu môi, trong lòng rất không cho là đúng.
“Con biết rồi.”
Cô ta không nhịn được, lại hỏi một câu: “Tên Giang Phong đó, đúng là giảo hoạt.”
Bác gái Triệu cười lạnh: “Con nghĩ cậu ta là cái thứ tốt đẹp gì được chứ, vừa nhìn đã biết là đồ ẻo lả ăn bám rồi, cũng chỉ có cô gái chưa trải sự đời chỉ chú ý tới mặt mày như Từ Toa mới coi cậu ta là người tốt thôi. Con nhìn đi, cô ta sẽ nếm mùi đau khổ ngay.”
“Mẹ nói cũng đúng.”
Hai người lại nói xấu vài câu về Giang Phong, đáng thương cho Giang Phong thật đúng là vô duyên vô cớ bị người bàn tán, còn tiến hành hạ thấp nhân cách một cách vô cùng vô sỉ. Nhưng đừng nói anh không biết, cho dù anh biết, cũng sẽ không quá coi đây là vấn đề gì cả. Ai kêu Giang Phong cũng đã thấy nhiều chuyện như vậy rồi chứ!
Không nói đến những khuyết điểm kỳ quái đó, chỉ nói riêng thời niên thiếu không ngừng nhảy lớp của anh, đã nhận được rất nhiều sự ghen tỵ và ác ý rồi.
Lúc này Giang Phong đang ở trạm xá sao trà, đừng thấy trạm xá của anh không có quá nhiều người bệnh, nhưng anh cũng không có thời gian nhàn rỗi, ngoại trừ đọc sách và học ra, cũng là mấy chuyện như hái thuốc phơi dược. Thi thoảng nghỉ ngơi, muốn thả lỏng chút, cũng nghiên cứu thực đơn, hoặc là làm một vài chuyện sinh hoạt nhỏ.
Giống như hiện tại, anh đang sao trà.
Cùng lúc sao trà, anh còn thêm chút đường vào, tuy rằng bây giờ đường rất quý, nhưng thực ra bọn họ cũng không thiếu thốn cho lắm. Mà đường lại là đồ tốt có thể làm tâm trạng tốt lên, cho nên khi Giang Phong sao trà sẽ thêm vào một ít, cho ngọt cái miệng.
Thực ra Giang Phong cũng hiểu, ăn đường nhiều cũng không tốt cho lắm. Nhưng, bọn họ chỉ ăn một chút ít, nói đến đi tây thiên cũng thật hơi quá.
“Giang Phong!” Giang Phong nghiêng đầu, nhìn về phía Từ Sơn thò đầu tới bên cửa sổ, anh hỏi: “Cậu út, sao cậu lại qua đây?”
Từ Sơn: “Cậu làm biếng đó, đang tản bộ đến bên ngày ngửi thấy hương thơm.”
Anh ta nhìn vào nồi hỏi: “Cháu đang làm gì trong nồi thế?”
Giang Phong: “Sao trà.” Anh hơi dừng một chút, lại nói: “Đợi cháu sao khô rồi phơi nắng, sau này sẽ tặng một chút cho các cậu.”
Từ Sơn không ngừng gật đầu: “Được được được.”
Trước đây anh ta thật quá hạn hẹp, sao lại không phát hiện ra Giang Phong lại có thể biết sống như vậy chứ. Lúc đó bọn họ tránh anh còn chẳng kịp, nhưng bây giờ xem ra mình thật đúng là đồ ngu mà, Giang Phong vừa lợi hại lại vừa giàu có.
Thật sự khiến người ngưỡng mộ.
Tuy rằng Giang Phong đã nói trước với anh ta, nhưng anh ta vẫn không đi, mà dựa bên bệ cửa sổ, nói: “Có phải cháu cãi nhau với Từ Toa không?”
Giang Phong: “?”
Anh nghi ngờ: “Sao cháu có thể cãi nhau với Từ Toa được?”
Từ Sơn: “Hôm nay con bé có hơi hồn vía lên mây.”
Giang Phong nghĩ một chút, cảm giác đại khái là Từ Toa muốn tiến vào thành phố Giang Hải sớm một chút để kiểm tra tình hình.
Anh đáp: “Em ấy nghĩ chút chuyện thôi.”
Giang Phong cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Không phải hôm nay đối tượng trên huyện của Hồ Hạnh Hoa tới cửa sao? Các cậu không đi xem náo nhiệt sao?”
Từ Sơn: “Sao lại không đi?” Anh ta vô cùng đắc ý: “Cậu còn là tốp đầu tiên tới đó đấy.”
Đàn ông của nhà họ Từ cũng không có người nào không thích hóng chuyện.
Ha ha.
Từ Sơn bĩu môi: “Nhìn không giống người tốt.”
Giang Phong không tỏ ra có ý kiến gì, lúc này anh đã sao xong lá trà, rải trong nồi để tản nhiệt, sau đó hỏi: “Cậu ăn đậu phộng chiên bột không?”
Đôi mắt của Từ Sơn sáng ngời, kinh ngạc hỏi: “Đậu phộng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận