Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 375. Đến cửa

Chương 375. Đến cửa
Chương 375: Đến cửa
Từ Hồng Vĩ quan sát Từ Toa, Từ Toa: “Con dẫn ba đi cũng được thôi, nhưng ba đừng làm loạn.”
Từ Hồng Vĩ: “... Con coi ba là trẻ lên ba sao?”
Ông kính gửi lời này lại cho cô.
Từ Toa chống nạnh: “Thái độ này của ba, vừa nhìn đã biết không tốt rồi, dù sao ba cũng phải nghe con.”
Từ Hồng Vĩ gần như nặn ra vài chữ từ kẽ răng: “Được.”
Từ Toa quay đầu, nhìn về phía Từ Sơn. Nói: “Cậu, cậu đi tới đại đội xin nghỉ giúp cháu nhé, nói với đại đội trưởng cháu dẫn ba đi gặp đối tượng của cháu là được.”
Từ Sơn: “...”
Anh ta cảm thấy cổ họng mình khô khốc: “Ha, ha ha.” Sau đó nghĩ ngợi một chút, rồi bảo: “Cậu sẽ nói, cháu dẫn anh rể đi khám bác sĩ nhé.”
Từ Toa: “Ồ? Vậy tùy cậu, dù sao nói thế nào cũng không quan trọng.”
Tuy rằng thời đại này có hơi khắc nghiệt với mối quan hệ nam nữ một chút, nhưng cô cũng không cảm thấy Giang Phong và mình có thể tan vỡ trong mấy năm này. Về phần sau này, nếu như sau này hai người thật sự không tới được với nhau, khi ấy cải cách mở rộng, cùng lắm thì cô đi tới thị trấn khác sinh sống.
Cho nên bây giờ Từ Toa vô cùng vô tư.
Bà Từ: “Bà đi cùng hai người.”
Từ Toa: “Được ạ.”
Bà Từ nhỏ giọng thì thầm: “Đứa trẻ nhà cháu, đã kết đối tượng cũng không nói với người nhà, mệt ngày thường bà ngoại còn đối xử với cháu tốt như vậy, có chuyện như vậy lại không nói cho bà đầu tiên.”
Bà cụ có hơi ghen tị.
Rõ thật là, suy cho cùng cũng là ba cô, nói sự thật này với ba cô, ngược lại vẫn luôn không nói với bọn họ.
Từ Hồng Vĩ cũng phản ứng lại, tuy rằng vẫn rất nghiêm túc, nhưng khóe miệng căng ra lại hơi thả lỏng, trong lòng lại càng có chút hoa nhỏ bay bay. Bạn xem, con gái ông vẫn để tâm đến ông nhất, nghĩ đến đây, ông có vài phần vui vẻ.
Nhưng vui vẻ này mới được một giây đã biến mất, Từ Toa nói: “Bà ngoại, không phải cháu không muốn nói cho bà biết đầu tiên, mà là hôm qua bọn cháu mới xác nhận quan hệ.”
Bà Từ, Từ Hồng Vĩ, Từ Sơn và Cổ Đại Mai: “Mẹ kiếp!”
Hôm qua? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Hình như hôm qua cũng không xảy ra chuyện gì mà?
Ban ngày vẫn rất bình thường. Lẽ nào là... buổi chiều? Khi Giang Phong tới cửa? Khi bọn họ ở bên ngoài thì thầm với nhau?
Mọi người đều khiếp sợ, không dám tin vậy mà lại là khi đó.
Từ Hồng Vĩ suýt chút nữa tức không chịu nổi.
Ông chậm rãi nói: “Từ Toa, con chưa từng nghĩ mình có hợp với cậu ta hay không sao?”
Từ Toa nghiêm túc: “Ngược lại chắc chắn là hợp rồi, hai người bọn con là ông trời tác hợp.”
Bọn họ đều có thể tiến vào thành phố Giang Hải, đây chính là xác suất hàng chục triệu, nhưng cứ một mực rơi trúng lên người bọn họ, còn không phải là ông trời tác hợp hay sao?
Từ Toa cảm thấy, cũng không có người nào được ông trời tác hợp như bọn họ.
Cô nói: “Hai người bọn con vô cùng có duyên phận.”
Từ Hồng Vĩ: “Ha ha.”
Ông cũng không muốn nghe con gái mình và heo rừng bên ngoài có duyên phận gì!
Ông hé miệng: “Đi thôi.”
Lúc này, bà Từ cũng phản ứng lại, vô cùng có bộ dạng một lời khó nói hết: “Quyết định này của hai người các cháu cũng quá hấp tấp rồi.”
Từ Toa: “Vẫn ổn đấy chứ?” Cô gãi đầu, đáp: “Quan hệ của hai người bọn cháu vốn cũng rất tốt mà, bây giờ chẳng qua là thuận theo tự nhiên. Còn nữa, cháu cảm thấy Giang Phong rất tốt, tốt hơn những người khác ở trong thôn.
Bà Từ: “... Cái này gọi là tình nhân gì nhỉ?” Bà cụ hỏi: “Tình nhân cái gì Tây Thi ấy?”
Từ Toa vui vẻ: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Bà Từ: “Đúng, chính là cái đó.”
Từ Hồng Vĩ đảo trắng mắt: “Tây Thi cái gì? Ba thấy cậu ta là Đông Thi thì có.”
Từ Toa: “Ba, sao ba lại cáu kỉnh như vậy? Con gái lớn rồi cũng phải gả cho người ta mà.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Ba người sóng vai đi ra ngoài, Từ Hồng Vĩ: “Con cũng đã quản ba, vậy ba không thể quản con được sao? Ba vẫn là ba con đấy.”
Từ Toa: “Rồi rồi rồi, ba quản, ba quản đi, dù sao bọn con cũng không có khả năng kết hôn ngay ngày mai.”
“Cái gì?” Từ Hồng Vĩ kêu càng to hơn một cách đầy nóng nảy: “Vậy mà bọn con còn chưa muốn kết hôn sao? Yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích, đều là đùa giỡn cả...”
Từ Toa: “Ngừng, ngừng!”
Cô phát hiện ra, ba cô cũng đủ tự biên tự diễn rồi. Hơn nữa, người này thoạt nhìn rất trẻ con.
Từ Toa nói: “Tuổi tác của con còn nhỏ mà, còn nữa, mẹ con mới qua đời một năm, có thế nào con cũng phải đợi hai năm nữa, ít nhất cũng phải chịu tang mẹ con ba năm chứ?”
Lời này của cô hợp tình hợp lý.
Từ Hồng Vĩ bình tĩnh lại, nhắc đến Từ Tú là ông lại yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận