Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 373. Sững sờ 2

Chương 373. Sững sờ 2
Chương 373: Sững sờ 2
Lại thêm, thực ra Từ Sơn cũng không có phẩm chất ưu tú, cần cù, chịu khó, siêng làm gì đó, có thể lười biếng thì lười biếng, tham ăn lười làm… gian trá chưa nói tới, nhưng vừa lười vừa tham lại vừa láu cá, đây là những điều chắc chắn.
Những cái này lại hoàn toàn không giống với tính cách của Từ Hồng Vĩ.
Cho nên, Từ Hồng Vĩ không nói đến không thích, nhưng xa cách là chắc chắn.
Nhưng ngược lại Từ Sơn bởi vì Từ Hồng Vĩ sống ở nhà, lại rất thân thiết với người anh rể này. Con người anh ta chính là kiểu người vừa gặp đã thân quen.
“Anh rể, anh thử cái này đi, trong này có thịt bò đó! Ngon lắm.”
Nấm hấp nhà bọn họ được trộn với tương thịt bò Lao Gan Ma. Từ Sơn không hiểu Lao Gan Ma là gì, nhưng anh ta biết thứ này ăn ngon!
Thịt mà! Còn là thịt bò nữa! Thịt bò mà người bình thường không thể ăn được!
“Cái này ăn ngon thật đấy.” Từ Sơn phi nhanh đôi đũa tìm kiếm, thế này cũng không có gì bất ngờ, vì mọi người đều như thế.
Nhà ai ăn cơm không giành thịt trước, nếu như giống cách ăn rụt rè của mấy chục năm sau, vậy thật sự đến cọng rau cũng không gắp được. Không nói ai khác, đến Từ Toa cũng như thế, nhưng bởi vì ăn vặt nhiều, nên cô không tính là người thèm ăn, chỉ ăn mấy miếng là xong.
So với những người khác trong nhà, cô ăn thật sự quá ít.
Từ Hồng Vĩ nhìn Từ Toa ăn một quả trứng gà, một bát cháo gạo kê, lại ăn một phần ba cái bánh bao hai loại bột đã đặt đũa xuống, ông kinh ngạc hỏi: “Con ăn thế đã no rồi sao?”
Từ Toa: “Vâng.” Cô đáp: “Con no rồi.”
Từ Hồng Vĩ: “Con ăn thế cũng ít quá rồi.”
Ông nhớ ngày trước khi ở nhà, nếu dọn cơm ra, buổi sáng Từ Toa có thể ăn hai cái bánh mì cơ mà.
Bà Từ: “Con ăn của con đi, bình thường Từ Toa cũng ăn nhiều như vậy.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy cô đứng trước tủ, mở nắp một cái hộp ra.
Từ Hồng Vĩ: “...”
Từ Toa thích nhất là ăn đồ hộp, cô vui vẻ ăn một miếng đào ngâm, rồi lại đậy hộp lại, vừa quay đầu, đã nhìn thấy ba cô nhìn chằm chằm vào cô.
Từ Toa: “Sao vậy ba?”
Từ Hồng Vĩ: “Không phải con ăn no rồi sao?”
Từ Toa gật đầu: “Con ăn no rồi.” Vô cùng đúng lý hợp tình.
Từ Hồng Vĩ: “... Con đã ăn no rồi lại còn ăn đồ hộp?”
Từ Toa lại càng cây ngay không sợ chết đứng hơn: “Ăn đồ hộp với ăn cơm không phải cùng một vấn đề, sao có thể giống nhau được? Đồ hộp là hoa quả mà.”
Cô nghĩ đồ hộp là đồ ngọt, nhưng nhịn xuống không nói, mà đổi thành hoa quả. Dù sao cũng là đồ hộp hoa quả.
Từ Hồng Vĩ: “...” Ông thực sự không hiểu hành động này cho lắm. Nếu đã ăn no, sao còn có thể ăn thứ khác nữa? Còn nữa, cho dù đồ hộp là hoa quả, nhưng còn không phải là thực phẩm hay sao?
Không hiểu, thực sự không hiểu!
Nhưng lại nhìn những người khác, đều mang vẻ thấy mà không thể trách, ngược lại rõ ràng Từ Hồng Vĩ trông có vẻ kiến thức nông cạn.
Từ Hồng Vĩ: “...”
Cho nên Từ Toa ở nhà vẫn luôn như vậy sao?
Từ Sơn: “Toa Toa, lát nữa cho cậu một miếng nhé?”
Từ Toa: “Sưởi giường cho cháu, đun một ấm nước cho cháu, ngoài ra còn phải hơ giày cho cháu nữa.”
Từ Sơn vội đáp: “Không vấn đề! Cháu gái, cháu thật quá tốt!”
Anh ta còn chủ động nhận việc: “Còn quần áo bẩn thì sao? Cậu đi giặt cho cháu luôn nhé.”
Từ Toa lắc đầu: “Hôm nay không có.”
Từ Sơn: “Vậy được, đợi cháu gom chung lại, cậu sẽ giặt cho cháu.”
Từ Toa vui vẻ: “Được ạ.”
Trước đây quần áo của cô đều là Cổ Đại Mai giặt, nhưng bây giờ Cổ Đại Mai bận kiếm tiền, nên việc này giao lại cho Từ Sơn, đừng thấy việc này giao lại cho anh ta, nhưng anh ta lại rất bằng lòng làm. Dù sao làm việc có thể kiếm chút đồ ăn đồ từ cháu gái ngoại, nên Từ Sơn cảm thấy trả giá chút thể lực này, cũng không thành vấn đề một chút nào.
Anh ta lười lao động ở đại đội, việc ở đại đội, làm thêm một chút hay bớt một chút cũng đã làm sao? Cũng không phát thêm lương thực cho anh ta, nhưng nhà mình thì khác, Từ Toa rất hào phóng!
Từ Sơn thật sự thích nhất cái thói quen xấu này của cô.
Giỏi! Rất giỏi!
Còn nữa, giặt quần áo cũng không có gì.
Dù sao anh ta cũng không phải những người phụ nữ ngốc ở trong thôn đó, trời lạnh cóng còn ra sông giặt quần áo, mà anh ta đều ở nhà đun nước nóng giặt.
Hì hì!
Từ Hồng Vĩ nhìn hai người này có qua có lại, một câu cũng không nói ra được. Ông cảm thấy mình cứ ngơ ngác như thằng ngốc vậy.
Cho nên, hai người còn hùa với nhau?
Từ hành động bàn giao quen thuộc này của bọn họ cũng biết hai người này thường xuyên làm như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận