Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 676. Triển lãm thương mại 5

Chương 676. Triển lãm thương mại 5
Chương 676: Triển lãm thương mại 5
Mặc dù một số người ban đầu đến là vì bị gian hàng khác lạ này thu hút, nhưng sau khi đến thì không còn suy nghĩ đó nữa. Tuy ngôn ngữ không quá trôi chảy, hai bên giao tiếp có hơi vấp váp, nhưng giao tiếp tiếng trung xen lẫn tiếng anh vẫn có thể hiểu được. Thật ra nói thế nào nhỉ? Con người luôn coi trọng lợi ích của mình, sở dĩ đến Trung Quốc tham gia triển lãm thương mại quốc tế tất nhiên không phải để thể hiện sự vượt trội của mình. Chuyện này hoàn toàn không cần thiết. Dặm trường vất vả đến đây chẳng qua cũng vì một chữ “lợi ích” mà thôi.
Trong nước tuy không phát triển bằng nước ngoài, nhưng đối với họ, giá lao động rất hợp lý. Còn ở nước ngoài, nhân công rất đắt. Giữa “hợp lý” và “không hợp lý”, thương nhân thông minh chắc chắn sẽ chọn vế trước, nên dù họ vẫn có cảm giác hơn người khi đến đây, nhưng nếu thực sự nói đến làm ăn thì chắc chắn cũng phải trao đổi và thương lượng kỹ càng.
“Báo giá của các vị không thích hợp lắm, theo như tôi biết, vật giá trong nước rất thấp.”
Trần Thịnh đã quen với bán hàng, nhưng đối với thương mại quốc tế, anh ta lại không đủ tự tin và có hơi hoang mang. Dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng anh ta vẫn rất căng thẳng.
Có điều Giang Phong đã tiếp lời: “Chào ông, tôi nghĩ ông đã đến đây lâu rồi, chắc hẳn đã đi xem nhiều nơi, hơn nữa nhất định đã đến cửa hàng xem rồi, nhưng chính vì ông đã đến cửa hàng xem nên tôi nghĩ chắc ông cũng đã phát hiện ra rất nhiều mẫu mã của chỗ chúng tôi đắt hơn sản phẩm bán lẻ ở cửa hàng. Là một người trong ngành, chắc ông cũng biết rõ nguyên nhân là vì chất lượng khác nhau hoàn toàn. Chúng tôi bán đắt là vì chúng tôi cho rằng số hàng hóa này có khả năng xuất khẩu nên chúng tôi đã dùng chất liệu tốt nhất. Nếu đã dùng chất liệu tốt thì giá thành cao là điều hiển nhiên. Nhân công của chúng tôi rẻ hơn rất nhiều so với đất nước của ông, đây là ưu điểm rất lớn của chúng tôi, nhưng dù nhân công rẻ thì giá của nguyên vật liệu vẫn vậy. Thật ra chúng tôi cũng có những chất liệu bình thường, thậm chí giá chỉ bằng một nửa so với thứ mà ông đang thấy. Tại sao chúng tôi lại không đem đến triển lãm này? Đó là vì mục đích triển lãm của chúng tôi là để thúc đẩy và duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp. Chúng tôi hy vọng đạt được hợp tác hài lòng cho cả hai. Tôi tin ông cũng sẽ không thích những chất liệu bình thường, nếu hợp tác, tất nhiên chúng tôi sẽ lấy thứ tốt nhất của mình ra, mà trong nước tôi lại ít bán những thứ này.”
Những lời nói của Giang Phong khiến người nghe bất ngờ.
Tất nhiên, một nguyên nhân gây bất ngờ nữa là tiếng anh của anh lưu loát, hoàn toàn không có vấn đề gì.
“Thật ra chỗ chúng tôi vẫn còn một cách nói khác, đó là len cashmere tốt cũng như vàng mềm, đã là vàng thì tất nhiên giá sẽ không thể thấp được. Đồ tốt đáng với giá tốt. Tôi nghĩ ông là người làm nghề này sẽ biết những gì tôi nói đều rất chân thành. Hơn nữa, giá tiền hiện tại của chúng tôi so với giá thành mở công xưởng ở nước ông cũng khá hợp lý rồi.”
Anh cười và nói đùa: “Làm tròn số tương đương với không cần tiền.”
“Anh thật biết nói đùa.”
Giang Phong lập tức trở nên nghiêm túc: “Thật ra tôi cũng không hẳn là đùa đâu, theo như tôi biết thì nhân công ở nước ngoài của ông khá đắt, và rất khó để mua được lông cừu với số lượng lớn. Nếu ông sở hữu nông trại, tất nhiên sẽ là một chuyện khác, nhưng nếu ông xây nông trại thì phải cần rất nhiều công nhân đồng bộ. Ông xem, bao nhiêu là chi phí lớn thế này. Nếu ông chọn chúng tôi thì sẽ không phải đối mặt với vấn đề này nữa.”
“Anh rất hiểu chúng tôi đấy.”
Giang Phong cười mỉm: “Đã làm kinh doanh thì phải biết người biết ta, cái giá này thực ra đã khá hợp lý rồi.”
“Nếu đã như vàng mềm thì chắc chắn rất hiếm, nếu anh ta muốn mà tôi cũng muốn, các anh có đủ hàng không?” Lúc này có một người trung niên tóc vàng khác đi đến nhìn Giang Phong.
Giang Phong điềm đạm: “Có.”
Anh bình tĩnh: “Công ty chúng tôi đã thu mua hơn 90% lông cừu và len cashmere trong nước vào mùa xuân này, và đã ký hợp đồng nhiều năm với chính quyền địa phương, vì vậy ông có thể yên tâm về nguồn cung. Nếu chỉ cung cấp cho hai ông, chúng tôi vẫn rất thoải mái.”
Người trung niên tóc vàng mới đến rất thông minh, lập tức nói: “Các anh trữ hàng nhiều như vậy, nếu không đặt, không phải sẽ tồn hàng và phải bán với giá đặc biệt ư? Đến lúc đó chúng tôi mua vào với giá rẻ sẽ tốt hơn còn gì?”
Từ Toa: “Nhưng mà chúng tôi sẽ không giảm giá, chúng tôi có thể tồn! Hơn nữa, ông quá xem thường mức độ tiêu thụ trong nước chúng tôi rồi.”
Cô không nói là vì tiếng anh của cô “câm” một cách tiêu biểu nên ngại, chứ không phải vì nghe không hiểu. Bởi vì tiếp xúc thương mại quốc tế nên bọn họ đã giả định một số tình huống, Từ Toa đều đã học hết, vì vậy cô có thể nghe hiểu những lời này. Vốn dĩ, cô quả thực không thể nói được gì nhưng con người cô là một người không biết chịu thua. Người ta hỏi dồn dập, tuy chưa chắc đã có ý xấu nhưng Từ Toa không phải là người biết trốn chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận