Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 557. Chuyển đi 4

Chương 557. Chuyển đi 4
Chương 557: Chuyển đi 4
“Cái quái gì thế?” Mấy bà cụ có mặt ở đó đều ngơ ngác.
Bọn họ đã nghĩ tới muôn vàn lý do, nhưng đều cảm thấy chắc hẳn là bán nhà.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, vậy mà còn có thể làm như vậy nữa.
“Cái cái cái này… Giang Phong nhà bà… không bị Thổ Cẩu Tử lừa đấy chứ?”
“Thảo dược gì đó, có thể đáng giá một căn nhà được sao?”
“Đúng đó đúng đó, Thổ Cẩu Tử này bỏ thuốc mê vào rồi đúng không? Lấy con gái nhà họ Hoàng, ở nhà họ Hoàng, ngoảnh lại còn có thể lừa cả Giang Phong? Không phải là yêu tinh biến thành đấy chứ?” Chuyện này quá nằm ngoài dự đoán của bọn họ, cho nên nó đã hướng dần về phía huyền học.
Bà Từ nhanh chóng bảo: “Các bà nói thế là oan cho Thổ Cẩu Tử, thật sự không phải như vậy đâu. Giang Phong nói, tuy rằng hiện tại nhìn thằng bé dùng nhà đổi với Thổ Cẩu Tử, là thằng bé thiệt một chút. Nhưng lời cũng không phải nói như vậy. Các bà cũng biết ba của Từ Toa ở bộ đội đi, tuy rằng hiện tại đã hòa bình, nhưng cũng không thể nói chỗ nào cũng hòa bình yên ổn. Người làm lính như bọn họ cũng cần những thứ như vậy. Cho nên chúng tôi đổi cũng không giữ, mà trực tiếp gửi tới cho ba Từ Toa. Bây giờ không dùng cũng để đó dự phòng, tóm lại vẫn là tốt.”
Bà cụ dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Mấy thứ như dược liệu này, còn phải xem phân cho ai, đối với người không cần mà nói thì nó không đáng giá, nhưng với người cần nó mà nói, bao nhiêu tiền cũng phải có được. Người cũng không thể không chữa bệnh. Các bà nói có đúng không?”
Lý lẽ này mọi người vẫn hiểu một chút. Nhưng, biết vẫn hoàn biết, bọn họ vẫn kinh ngạc.
“Mấy năm nay Thổ Cẩu Tử ở nhà họ Hoàng, tuy rằng nhà họ Hoàng đối xử với cậu ta không tệ, nhưng hai anh trai của Hoàng Diệu Thường cũng đều đã kết hôn có con cả rồi, con cái càng ngày càng nhiều cũng không ở nổi nữa. Hiếm có cơ hội như vậy, tuy rằng nhà cũ của Giang Phong có hơi cũ một chút, nhưng hai đứa trẻ ở rất cẩn thận, cho nên bọn họ qua đó cũng không cần thu dọn gì nhiều mà có thể trực tiếp ở ngay, đây cũng là một chuyện tốt.”
Mấy bà cụ đều nhao nhao gật đầu.
Có người đầu óc nhanh nhạy, vội vàng hỏi: “Dược liệu này đáng giá như vậy sao?”
Bà Từ gật đầu, cười đáp: “Bà chị của tôi, bà đã sống mấy chục năm rồi, từ khi nào dược liệu còn không đáng giá chứ?”
Vừa nói ra lời này, mọi người đều cười, còn không phải sao?
Khi còn trẻ sống khổ sở nhất mà dược liệu còn đáng giá.
“Vậy hai đứa nhỏ nhà họ Lâm, ở nhà các bà miễn phí sao?”
Bà Từ lắc đầu, đáp một cách nghiêm túc: “Cũng không thể nói như vậy được, tụi trẻ cũng không ở miễn phí. Đứa nhỏ Lâm Châu này từ bé đã giúp Giang Phong bào chế dược liệu, làm trợ thủ cho Giang Phong rất tốt. Hơn nữa, Lâm Châu đào được dược liệu trên núi, cũng sẽ giao cho Giang Phong. Nhắm vào những chuyện mà anh em tụi nhỏ làm này, Giang Phong nói để thằng bé ở đến khi trưởng thành mười tám tuổi, vậy chúng tôi cũng không thể nói mà không giữ lời được.”
“Trời ơi, mười tám tuổi? Nhà các bà thật sự tốt tính quá.”
“Anh em bọn họ đi học, cũng là tiền mà vợ chồng Từ Toa cho sao?”
Tuy rằng chuyện này mọi người đều không nói, nhưng trong lòng đều tự hiểu, người trong thôn có thể tiếp tế cho hai anh em Lâm Châu, có khả năng nhất chính là hai vợ chồng Giang Phong và Từ Toa.
Bà Từ: “Cái này lại sai nữa, đây không phải là tiếp tế, Lâm Châu có viết giấy nợ, hơn nữa, thằng bé có đồ thế chấp ở chỗ đám người Từ Toa nữa.”
“Cái gì?”
Bà Từ cười: “Cái này tôi cũng không hiểu, các bà biết tính tôi rồi đấy, không để tâm những chuyện này.
Bà cụ lại nói: “Thực ra cũng là do chúng tôi, không phải sao, vốn dĩ đã đồng ý với đứa trẻ sẽ ở yên bình đến năm mười tám, kết quả lại đổi nhà như vậy, không có cách nào khác chỉ có thể kêu bọn nhỏ chuyển qua. Nhưng lại nghĩ, bọn nhỏ chuyển qua cũng tốt, dù sao tuổi tác hai đứa nó không lớn, chuyển qua ở chung với cả nhà Đại Sơn Tử nhà tôi còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Bởi vì lời của bà Từ nên thôn Thượng Tiền Tiến lập tức sôi trào, mọi người nào nghĩ đến được, thảo dược có thể đổi được nhà!
Nếu như nói ra ngoài, thật sự không có người nào chịu tin.
Cũng có không ít ông bà cụ về nhà mắng con mình, nói người ta đi dạo qua trạm xá, mà mày cũng đi tìm Giang Phong nói chuyện phiếm, nhưng sao người ta để tâm đến thảo dược gì đó, còn mày lại chỉ là đi tán dóc thôi hả? Trong nháy mắt, Thổ Cẩu Tử đã trở thành con nhà người ta.
Bọn họ lại càng tò mò Tiểu Lâm Châu đã thế chấp thứ gì cho Giang Phong hơn.
Bà Từ không nói, ngược lại Giang Phong nói: “Là hổ phách.”
Mọi người cũng không hiểu về hổ phách cho lắm, hỏi chi tiết biết là tìm được trên cây, nhưng rất đáng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận