Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 263. Gặp nạn 1

Chương 263. Gặp nạn 1
Chương 263: Gặp nạn 1
Thật ra đây là lần đầu tiên Từ Toa lên núi, cô đến thôn Thượng Tiền Tiến cũng được vài tháng rồi, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên cô lên núi. Từ Toa cảm khái: “Nghe nói trên núi đều là bảo vật, không biết chúng ta có được nhìn thấy không nữa.”
Giang Phong: “Chắc là được nhỉ?”
Anh mỉm cười: “Phải dựa vào định nghĩa về bảo vật của cô, tôi tìm thấy thảo dược đã cảm thấy mình nhặt được bảo vật rồi.”
Nói đến việc thảo dược là bảo vật, Từ Toa hỏi nhỏ: “Nhân sâm của anh sao rồi?”
Giang Phong: “Tôi bào chế xong rồi, chờ cơn mưa tiếp theo sẽ cất đi.”
Hai người đi thẳng lên núi, Giang Phong hỏi: “Cô không đi làm, không sao chứ?”
Từ Toa khoát tay: “Không sao đâu, đôi bên cùng có lợi mà!”
So với những người khác, thật sự là cứ cách hai ba ngày Từ Toa lại xin nghỉ, nhưng coi như cô cũng biết cách cư xử, cứ nghỉ xong là cô lại mang một ít đồ ăn vặt đến chia cho mọi người. Nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là tấm lòng.
Mà ở cái thời đại thiếu thốn này, mọi người cũng tương đối chấp nhận phần nhân tình này.
Thường xuyên qua lại, mọi người cũng ngại không biết nên nói gì.
Đương nhiên, quan trọng nhất là công việc của Từ Toa không có vấn đề gì cả!
Bản thân cô là chủ nhiệm hội phụ nữ, cô không hề lơ là công việc bên mình, công xã dặn dò tuyên truyền gì đó, Từ Toa đều làm hết. Về phần mâu thuẫn nội bộ trong thôn thì lại càng không có!
Nhắc tới cũng là ý trời!
Sau chuyện ma quái ở thôn Hạ Tiền Tiến và thằng con trai thứ hai của nhà họ Bạch bị bắt, bầu không khí trong thôn của bọn họ chưa bao giờ đoàn kết như vậy, hòa thuận lạ thường. Nghe nói mấy mâu thuẫn trong gia đình cũng biến mất.
Những người đánh vợ biến mất nhanh nhất, ngay cả mấy người tính khí rất tệ cũng đàng hoàng hơn.
Gần đây cũng không còn mấy bà mẹ chồng bắt nạt con dâu hay là con dâu đối xử không tốt với với mẹ chồng nữa, tuy không thể nói là đại gia đình tương thân tương ái, nhưng việc đánh nhau thì chắc chắn không xảy ra rồi. Không chỉ vậy, tiếng mắng chửi cũng ít đi đấy!
Giống như chuyện này đã gây ra nỗi khiếp sợ rất lớn cho mọi người!
Dù sao thì có ai mà không sợ chết chứ!
Thời gian quá ngắn, chuyện sau còn chưa xảy ra, nhưng mơ hồ có một tin đồn, nghe nói vợ của thằng hai nhà họ Bạch luôn bị đánh, trong lòng hận thấu xương thằng hai nhà họ Bạch, kết quả anh ta bị báo thù, giết ngược lại.
Mà thằng con trai thứ hai nhà họ Bạch cũng không phải cố ý giết vợ, chẳng qua là quen thói đánh người không biết nặng nhẹ, lần này lại lỡ tay giết chết người luôn.
Mấy chuyện này cũng chưa được chứng thực, chỉ nghe bên thôn Hạ Tiền Tiến kia truyền qua thôi.
Từ Toa cho rằng, đối với nhân phẩm của người nhà họ Bạch, nói không chừng sẽ đổ ngược lại cho nạn nhân để giảm tội của mình, dù sao thì người chết cũng đâu nói được!
Nhưng cũng không sao, có rất nhiều người cảm thấy có lý, cho dù không có lý thì khi nghe mấy chuyện này cũng sẽ suy nghĩ thêm một chút.
Tức nước thì vỡ bờ thôi!
Cho nên chuyện này vừa xảy ra đã khiến cho khắp nơi hầu như không còn những chuyện như vậy nữa. Hiển nhiên... mấy người phách lối cũng sợ gần chết.
Gần đây trong thôn hiếm khi hài hòa như vậy, công việc của chủ nhiệm hội phụ nữ của Từ Toa cũng ít đi, đương nhiên muốn xin nghỉ phép thì cứ xin thôi. Nếu không thì ở chung với đại đội trưởng lề mề còn không bằng ra ngoài hít thở không khí.
Từ Toa thật sự là một người không thể ở yên một chỗ, lúc đi học, bà ngoại nói dưới mông cô có gai, không chịu ngồi yên.
“Ở đại đội tôi cũng không có gì để làm, cho nên đại đội trưởng bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở với tôi.”
Giang Phong rất khẳng định: “Cô không thích công việc này sao?”
Rất thích, không phải cảm giác của Từ Toa bây giờ.
Từ Toa nghiêng đầu hỏi: “Tôi không thích sao?”
Nghĩ một chút lại tự mình bật cười: “Chắc là vậy đó, cứ cảm thấy không có gì để làm cả, tôi thích tung tăng ở ngoài hơn.”
Cô ăn ngay nói thật, ước mơ của cô hồi cấp hai là tương lai có thể trở thành một giáo viên thể dục của cấp hai đấy.
Tiểu học thì không được, mấy đứa nhóc còn nhỏ quá sẽ không biết tự chăm sóc bản thân, cô không thích làm vú em giữ trẻ.
Cấp ba thì... Cô biết thân biết phận, biết mình còn không thi đậu cấp ba chứ đừng nói gì tới việc làm giáo viên thể dục của cấp ba.
Mục tiêu của cô chính là trường cấp hai, giáo viên thể dục của trường cấp hai là tốt nhất, mỗi năm được nghỉ nhiều như vậy, vào học có thể chạy nhảy với bọn trẻ, lúc không học thì có thể đi bắt cá. Cuối kỳ còn có thể “bị bệnh”, giao lớp lại cho giáo viên chủ nhiệm.
Tốt biết bao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận