Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 179. Dọa sợ 2

Chương 179. Dọa sợ 2
Chương 179: Dọa sợ 2
Tuy rằng khoảng thời gian này Từ Toa ăn uống cũng tốt lắm, liên tục bồi bổ nhưng không phải ai trong thoáng chốc cũng có thể ăn thành người mập được. Thể lực của Từ Toa vẫn chưa tốt như thế, cô thở không ra hơi, cảm thấy mình vác nhiều đồ như thế đi lại khiến cổ họng cũng muốn bốc khói luôn, oán giận nói:
“Mệt quá đi mất.”
Lúc này Từ Toa đã cách đầu bờ ruộng không còn xa nữa. Có lẽ người ở trong chòi nghe không rõ nhưng Thổ Cẩu Tử thì nghe rất rõ ràng.
Từ Toa vẫn đang cằn nhằn: “Mệt quá đi, mệt quá đi!”
Đầu bờ ruộng bên này chẳng có ai cho nên trái lại Từ Toa cũng không cố ý hạ thấp giọng, cô thở hổn hển tự động viên tinh thần cho mình:
“Sắp rồi, mình sắp đến rồi!”
Từ Toa không nói thì còn ổn, vừa nói xong ngược lại vào khoảnh khắc này lại càng dọa cho ba người ở hiện trường hồn xiêu phách lạc.
Ôi mẹ nó, thứ mở miệng nói còn là nữ quỷ đó, nữ quỷ lại còn than mệt!
Bọn họ, bọn họ sợ chết rồi đấy!
Bọn họ sợ kinh khủng!
Mấy người họ đều cố gắng hết sức giấu mặt đi, không nhìn thấy chính là không tồn tại.
Từ Toa nào ngờ sáng sớm lại có người nhìn thấy cô chứ, cô vô cùng vất vả vác mấy “cái thứ” này đến nhà đồng bọn của cô. Từ Toa rất nhanh đã đến trạm y tế, gõ nhẹ cửa. Lúc này Giang Phong vừa mới mặc áo khoác, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, ổn định một chút rồi đi đến cửa:
“Ai đó?”
Từ Toa: “Là tôi!”
Nghe thấy là Từ Toa, Giang Phong không hề do dự mở cửa ra, cửa vừa mở ra, xém chút cũng bị dọa cho ngã ngửa.
“Mẹ kiếp!”
Chàng thanh niên nhã nhặn, dịu dàng cũng biết chửi thề!
Từ Toa từ phía sau hình nhân giấy thò đầu ra nói: “Là tôi đây mà!”
Giang Phong: “…”
Anh mỉm cười nhìn Từ Toa, từ tốn nói: “Nửa đêm nửa hôm cô mang cái này đến thăm tôi sao?”
Từ Toa gãi đầu xấu hổ nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác mà, ở nhà tôi không giấu được chỉ có thể gửi đến bên chỗ anh thôi.”
Tại thời điểm này Từ Toa xúc động lần thứ mười nghìn, có một người đồng bọn còn là người đồng bọn sống một mình thật sự vô cùng vô cùng tốt! Bạn xem đi, thời điểm quan trọng rất được việc.
Giang Phong: “Cái này hơi lớn, mang vào hay mang ra đều không tiện.”
Ngừng một lát, anh nói: “Cô đưa cho tôi đi.”
Anh nhận đồ từ trong tay của Từ Toa tiện thể trèo lên tường, chỉ trèo hai chuyến đã chuyển hết đồ lên mái nhà rồi nói:
“Cô vào đi.”
Sau khi nói xong lại hơi lưỡng lự, nói cho cùng thì đêm hôm khuya khoắt mà hai người trai đơn gái chiếc, nhưng lại nghĩ thời gian bọn họ trai đơn gái chiếc còn ít à? Nghĩ như thế nên cũng mặc kệ, anh nói:
“Cô vào đi, sao cô bị khàn tiếng vậy?”
Từ Toa thở dài đi vào nói: “Chắc do mệt? Ở trong mơ đã mệt quá chừng, đi ra ngoài lại càng mệt hơn.”
Giang Phong ló đầu ra nhìn trái ngó phải, xác định không có vấn đề gì thì đóng cửa lại rồi nói:
“Sao cô chuẩn bị nhiều đồ vậy?”
Từ Toa: “Chẳng phải anh bảo muốn hù dọa anh trai của Bạch Liên Hoa à? Anh xem đi, có cái gì mà có thể dọa dẫm người khác được như cái này chứ?”
Giang Phong: “…”
Từ Toa kiêu hãnh nói: “Tôi cũng coi như là một người đồng bọn tốt đấy chứ nhỉ?”
Giang Phong gật đầu: “Cô thật sự rất tốt, vô cùng đặc biệt.”
Đặc biệt đến mức không có ai nửa đêm gà gáy đi đưa hình nhân giấy và vòng hoa giống như cô.
Giang Phong: “Sao cô lấy nó ra được vậy?”
Từ Toa: “Cố nhồi nhét đó, chẳng qua cửa nhà tôi lớn hơn bên anh một chút. Nếu không tôi thật không dễ mà làm được. Anh không biết vì xách cái này mà tôi đi mệt thế nào đâu. Nhìn thấy sắp đến giờ tôi đành chạy nhanh đi. Cũng may tại thời điểm quan trọng tôi không làm lỡ việc. Tôi nói với anh này, hình nhân giấy kia là loại cao cấp đó. Phía dưới còn có một thiết bị nhỏ có thể nhấn được, vừa nhấn vào thì cờ trắng ở trong tay người giấy sẽ bị thổi bay phấp phới, quá tuyệt vời.”
Giang Phong: “… Vậy, cô cũng quá tuyệt vời.”
Từ Toa mỉm cười, nhưng rất nhanh đã tỉnh lại hỏi: “Anh nói câu này sao mà giống như đang chê cười tôi ấy?”
Giang Phong lập tức nghiêm mặt nói: “Tôi không phải loại người đó đâu!”
Hàng mi dài của Từ Toa chớp chớp chăm chú nhìn Giang Phong, Giang Phong: “Chúng ta còn là đồng bọn mà.”
Từ Toa: “Miễn cưỡng tin anh vậy, à đúng rồi, anh dùng xong thì phải gỡ thiết bị xuống, nếu không thì người ta sẽ đoán được đó.”
Cô chính là dạng người rộng rãi mà suy nghĩ lại tinh tế, ha ha!
Rất nhanh Từ Toa lại bắt đầu chuyển chủ đề: “À đúng rồi, tôi còn có đồ tốt cho anh đây.”
Giang Phong tò mò nhìn: “Cái gì vậy?”
Từ Toa: “Tôi không có xem kỹ nhưng đều là thuốc, tôi cảm thấy anh sẽ cần phải dùng đến.”
Nói đến chuyện này thì Giang Phong lập tức vui vẻ hẳn lên: “Cảm ơn cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận