Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 579. Mua hàng 1

Chương 579. Mua hàng 1
Chương 579: Mua hàng 1
“Treo ở đây còn lấy tiền sao?”
Tài xế phụt một tiếng bật cười: “Đương nhiên rồi, ai cho cậu treo miễn phí.”
Thực ra mấy người anh cả Hoàng cũng tự cho mình là người đã thấy qua sự đời, nhưng vừa ra ngoài một chuyến này, đột nhiên cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng, trông như thật sự không biết, không hiểu chuyện gì cả, ra ngoài đều lơ tơ mơ, bọn họ lên xe lửa nghe người khác chậm rãi nói mới biết, sự đời này thật sự đã khác với trước đây rồi.
Mấy người đi tới quần áo Thủy Mộc, nhìn thấy tấm biển treo ở đó, đều ngây người.
Mấy tên đàn ông mất thật lâu mới lấy lại bình tĩnh: “Nếu các cậu lấy hàng thì trực tiếp đi qua bên đó tìm người ở bên đó là được.”
Tài xế xe ba bánh nhìn dáng vẻ ngơ ngác của bọn họ, hỏi: “Cần đợi không?”
Rất nhiều người đều lấy xong hàng thì trở về, nhưng mấy người đều phất tay, thong thả đi tới vị trí cổng: “Chào ông, chúng tôi tìm người, Giang Phong có ở đây không?”
“Các cậu đăng ký một chút đã, các cậu là khách của giám đốc Giang sao?”
“Không phải, chúng tôi là người từ quê cậu ấy qua đây, Từ Toa cũng được.”
Ông cụ nhìn bộ dáng ít ra ngoài của mấy người bọn họ, nói: “Được, các cậu đợi một chút, giám đốc Giang không ở đây, nhưng giám đốc Từ thì có.”
Từ Toa đi ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy đám người anh cả Hoàng, cô nhướn mày, chào hỏi một cách khách sáo: “Sao các anh lại qua đây?”
Sau đó nhìn phía sau bọn họ, cười hỏi: “Sao Hoàng Diệu Thường không tới chung?”
Lúc này, anh cả Hoàng nhìn thấy người quen, cũng xem như đã bình tĩnh hơn được một chút: “Bọn anh muốn qua thăm xem có thể lấy được hàng gì không, không phải bọn anh đều đã ở đây cả rồi sao, chỉ muốn qua đây chào hỏi một tiếng…”
Anh ta lại nhìn Từ Toa, đây rõ ràng là dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ, ngược lại bọn họ có hơi không nhớ được trước kia khi còn ở trong thôn, Từ Toa trông thế nào.
“Giang Phong, Giang Phong không ở đây sao?
Bọn họ vẫn là đàn ông nói chuyện càng tự nhiên hơn một chút.
Từ Toa cười: “Ba em được điều đến quân khu Quảng Châu, ông ấy vẫn chưa đến, nhưng ở bên ngoài cần phải sắp xếp một chút, nên Giang Phong qua đó giúp rồi.”
Vừa nghe được lời này, mấy người lại ngơ ngác.
Từ Hồng Vĩ à!
Từ Toa: “Đi nào, vào trong ngồi đi.”
“Chú Từ vẫn khỏe chứ?”
Từ Toa: “Rất khỏe.”
“Chuyện làm ăn này của em cũng lớn thật đấy.”
Từ Toa cười: “Thực ra lúc mới đầu em cũng rất khó khăn, lúc đấy tiền không đủ, người không có, cũng may trường học của em rất tốt, đứng ra đảm bảo thay bọn em, máy khâu và vải ở bên bọn em còn chưa trả tiền. Hẹn chia thành vài năm để trả, nhưng cũng may, mọi người đều có nhu cầu lớn với ăn, mặc, ở, đi lại, nên tình hình mới đầu mới mở ra.”
Tuy rằng trước đây Từ Toa và bọn họ không có qua lại gì, nhưng ngược lại nói chuyện cũng rất chân thành.
Nhưng chuyện này cũng đủ để đám người anh cả Hoàng líu lưỡi rồi.
“Trường học các em cũng thật tốt quá.”
Từ Toa cười: “Trường học bọn em là trường loại hình kinh tế, nên hiển nhiên chính sách của quốc gia khuyến khích sinh viên đại học bọn em lập nghiệp rồi.”
Cô hỏi: “Lần này các anh qua đây lấy hàng, có hứng thú với cái gì không? Quần áo sao? Nếu như là quần áo, có thể xem ở nhà xưởng của bọn em, mọi người đều là đồng hương, bọn anh cũng là anh của Hoàng Diệu Thường, nên em cũng tính rẻ một chút.”
Anh cả Hoàng: “Vậy thì thật sự cảm ơn em.”
Em gái anh ta vẫn luôn chơi chung với Từ Toa, không ngờ đến còn có chút lợi ích này.
Tuy rằng luôn thấy bọn họ bắt chẹt nhau, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể thật sự xưng thành bạn bè.
Từ Toa: “Hay là, em dẫn các anh đi qua bên đó xem nhé.”
“Được.”
Đợi mấy người tới kho hàng bên cạnh, nhìn thấy tiếng người ồn ào bên trong, ít cũng phải trăm người, trong nháy mắt đều sợ hãi.
Trần Tam vẫn luôn không dám nói chuyện: “Đậu má!”
Từ Toa giới thiệu, cô bảo: “Em kiến nghị các anh chọn khu bình dân, phía bên quê chúng ta cũng không thể tính là vô cùng giàu có, các anh cầm những thứ khá đắt này về không dễ bán cho lắm. Đương nhiên, nếu các anh muốn mang đến chợ, vậy cứ coi như em chưa nói lời này. Thường mà nói càng là chợ lớn, bán giá đắt càng dễ bán, nhưng đại đa số mọi người đều có cửa hàng của riêng mình.”
“Chúng ta đi ra phía sau đi, đi đi di.”
Hai người ở đằng trước lấy hàng, còn lại nhanh chóng đi ra kho hàng ở phía sau, Từ Toa lại giới thiệu: “Kho hàng phía sau chủ yếu là hàng đã qua sử dụng. Nhưng đều đã được khử trùng, về mặt an toàn các anh cứ yên tâm, tuy rằng là hàng đã qua sử dụng, nhưng thật sự rất rẻ. Nếu các anh muốn rẻ, cũng có thể xem thử.”
“Bọn anh có thể xem hết không?”
Từ Toa cười: “Đương nhiên có thể rồi, Tiểu Lý, cô qua đây giới thiệu với họ một chút đi, đồ bên này bày hơi loạn, em cũng không tìm được, kêu cô ấy dẫn các anh đi quanh xem.”
Tiểu Lý: “Mấy anh qua bên này, mọi người xem…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận