Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 789. Một năm lại một năm nữa 3

Chương 789. Một năm lại một năm nữa 3
Chương 789: Một năm lại một năm nữa 3
Vợ chồng bọn họ thật sự không quan tâm đã kết hôn bao lâu, vợ chồng bao năm rồi, nhưng khi ở chung vẫn rất ngọt ngào.
Từ Toa: “Có món anh thích.”
Giang Phong ôm vai cô, hai người cùng nhau ngồi xuống, vừa mới ngồi xong, đã nhìn thấy Từ Hồng Vĩ vào cửa, vừa nhìn thấy ông, người trong nhà đều khẩn trương hơn vài phần, những năm này, dường như ông lại càng uy nghiêm hơn không ít. Khiến cho vợ chồng Từ Sơn nhìn thấy ông thì căng thẳng, mà mấy đứa trẻ trong nhà cũng như thế.
“Đều ngồi cả rồi, còn đợi con làm gì.” Ông ngồi bên cạnh ghế chủ nhà, người ngồi trên ghế chủ là bà Từ.
Bà Từ: “Hiếm khi mọi người tụ tập, nào, cùng nhau nâng ly đi.”
Từ Toa cười: “Bà ngoại, bà không nói vài câu sao?”
Bà Từ: “Có gì để nói, ăn ngon uống ngon, uống ngon ăn ngon, tới đi.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, thấy cực dễ chịu.
….
Cái này khó mà nói được, nhưng lại đủ để Giang Phong và Từ Toa phát triển công ty từ một nhà xưởng nhỏ hai trăm người lúc đầu thành công ty tập đoàn mấy chục nghìn người. Bọn họ xem qua không tính là rộng, ngoại trừ quần áo và thực phẩm, thì chỉ có bất động sản.
Hơn nữa thân là bất động sản mà nói, ngoại trừ làm một vài việc của nhà mình ra, cái khác bọn họ cũng không làm nhiều.
Tóm lại, thoạt nhìn Giang Phong và Từ Toa không phải là người rất có dã tâm. Nếu như người sống lại hoặc là người xuyên thư bình thường, dưới tình huống đủ điều kiện, chắc chắn sẽ giương cao lá cờ tiến quân vào bất động ng sản, dù sao, ai chẳng biết đây là thứ kiếm được tiền nhất.
Nhưng ngược lại, hai vợ chồng bọn họ hoàn toàn không thế, bọn họ mở công ty bất động sản, dường như chỉ là để phối hợp với xí nghiệp nhà mình xây dựng tòa nhà dân cư, bằng không cũng không có tư chất này. Bây giờ chủ yếu lợi nhuận của công ty bất động sản cũng là một vài việc bao thầu bên ngoài của công ty kiến trúc dưới quyền.
Xem ra đều là đánh nhỏ lẻ.
Tối thiểu theo quan điểm của người bên ngoài, thì hai vợ chồng này đều không phải người có dã tâm.
Mà trên thực tế, thịt bánh bao không ở nếp gấp, công ty kiến trúc kiếm được bao nhiêu tiền, Từ Toa đều rất nắm chắc.
Lợi nhuận của công ty bọn họ rất tốt, Từ Toa cũng sẽ không bày cái sạp quá lớn, chen chân vào các ngành nghề, nhưng lại phát triển rất ổn định, nhưng cũng là vì bọn họ phát triển ổn định, ngược lại phát triển càng tốt hơn.
Công ty tập đoàn bọn họ gần như được tính là một trong những xí nghiệp dẫn đầu ở bản địa.
Liên quan đến việc phát triển càng nhanh chóng hơn, ngược lại Từ Toa cũng không nghĩ quá nhiều như vậy, làm người, cũng không thể quá ép buộc mình được.
Còn về phần phát triển, Từ Toa rất thuận theo tự nhiên, cô là người như vậy, mà Giang Phong lại càng là như vậy hơn.
Bây giờ hai người về nhà đều không quá lẫn lộn chuyện công việc, đều sắp qua năm mới, hiển nhiên càng là như vậy, Từ Toa tắm xong đi ra ngoài nhìn thấy Giang Phong đang xem ti vi, cô lại gần, dựa lên người anh, nói: “Xem gì thế?”
Giang Phong: “Tiểu phẩm.”
Bởi vì sắp tết nên bây giờ trên tivi đều chiếu tiểu phẩm của hai năm trước, Từ Toa xem cùng một lúc: “Đây là cái gì?”
Giang Phong: “Bài ca Bát Giới.”
Đây là tiểu phẩm đêm xuân năm ngoái, đêm xuân năm ngoái đoàn kịch Tây Du Ký đã xuất hiện trong chương trình, không biết năm nay sẽ là gì.
Từ Toa dựa vào vai anh xem cùng, cười ha ha không ngừng.
Nhưng cô dựa qua rồi, ngược lại lòng dạ Giang Phong không còn ở trên tivi nữa, anh nắm bàn tay nhỏ của Từ Toa, bàn tay của cô mềm mại, trắng nõn thon dài, Giang Phong cảm thấy, cô thật ở đâu cũng dễ nhìn hết, anh sáp tới bên tai cô, bảo: “Chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Từ Toa nâng mắt nhìn giờ, bảo: “Còn sớm mà.”
Giang Phong: “Nhưng anh muốn nghỉ ngơi rồi…”
“Vậy anh nghỉ đi, em xem ti vi một lúc nữa… ô.”
Xem tivi cái gì, nào có thú vị bằng cái khác?
Hai người lăn lộn một trận, thời gian kết thúc đã là sau nửa đêm, Từ Toa như một con cá muối, nằm thừ người ra, nói: “Anh phiền quá đi.”
Giang Phong hôn một cái lên trán cô, đáp “Sao anh lại cảm thấy em không thấy phiền đến vậy nhỉ?”
Từ Toa hừ một tiếng, không nói nữa.
Giang Phong bật cười, anh liếc mắt nhìn cô, đôi mắt của cô sáng ngời, lông mi hơi rung, Giang Phong đột nhiên bảo: “Em có cảm thấy mình không thay đổi nhiều một chút nào không?”
Từ Toa: “Cái gì?”
Giang Phong vừa cười vừa nói: “Sự thay đổi của em không lớn chút nào cả.”
Từ Toa nghe được lời này, liếc mắt nhìn anh, thực ra Giang Phong cũng như thế, hai người im lặng, rất nhanh, Từ Toa đã nói: “Là bảo dưỡng tốt, vẫn là liên quan đến thành phố Giang Hải đi?”
Giang Phong lắc đầu, anh cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận