Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 662. Thay đổi 2

Chương 662. Thay đổi 2
Chương 662: Thay đổi 2
Nói thật thì Từ Toa vẫn không thể nhìn ra nó “mốt” chỗ nào. Nhưng nhân viên bán hàng của công ty bách hóa lớn nhất thủ đô đã nói vậy rồi thì hẳn là không sai được.
Cô cười nói: “Cô lấy cho tôi một cái đó đi, size M nhé.”
Nhân viên bán hàng: “Vâng, để tôi ghi hóa đơn cho cô.”
Cô ta cười mỉm: “Cô yên tâm, tôi giới thiệu thì chắc chắn là hàng tốt. Tôi hiếm thấy khách nào như cô, không hiểu thì nghe giải đáp chứ không phải kiểu không biết mà giả vờ biết, không mua nổi còn khăng khăng nói đồ của tôi không tốt.”
Chị gái này bật trúng tần số rồi.
Từ Toa: “Màu trắng có dễ bán không?”
“Màu trắng cũng dễ bán, nhìn trong trẻo biết bao! Rất nhiều cô gái thích lắm. Màu xanh lính cũng vậy, nam nữ đều mặc được. Có điều bán chạy nhất chắc chắn là màu đỏ, khó bán nhất là màu đen, đàn ông không thích chọn. Cô muốn mua cho chồng hả? Nếu là mua cho chồng thì lấy màu đen đi, cũng không phải vì khó bán mà giới thiệu cho cô đâu, mà vì màu này khó bẩn. Mấy ông chồng ấy mà, mặc màu đen là tốt nhất. Cả mùa đông cô không cần phải giặt, có bẩn cũng nhìn không ra. Mấy màu khác tuy đẹp nhưng dễ bẩn.” Cô ta vừa ghi hóa đơn vừa nói: “Màu đen thì rẻ hơn 1 tệ.”
Từ Toa: “Cô lấy cho tôi mỗi màu một cái đi.”
Nét bút của nhân viên bán hàng chệch đi một đường, cô ta ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Từ Toa, Từ Toa vẫn cười, nói: “Dù sao tôi cũng phải mua quà cho gia đình, thái độ phục vụ của cô tốt nên tôi cũng muốn mua đồ ở chỗ chị. Tiêu tiền thì ở đâu cũng vậy thôi, thái độ của chị tốt, lại khéo nói nên tôi rất muốn tiêu tiền ở chỗ chị.”
Nhân viên bán hàng: “...”
Vì, vì cô ta? Sự “khách sáo” của cô ta đáng giá thế ư?”
“Một cái áo đã 88 tệ.”
Cô ta lén nhìn Giang Phong, cảm thấy người đàn ông này hẳn sẽ không để vợ mình mua đâu nhỉ? Thế nhưng thực tế là lại nghĩ nhiều rồi.
Giang Phong cũng cười: “Ghi hóa đơn đi chị gái.”
Nhân viên bán hàng vô tri vô giác ghi hóa đơn rồi hỏi lại: “Thật sự mua hả?”
Từ Toa: “Màu lính với màu đen thì lấy kiểu cho nam, số còn lại là kiểu cho nữ, lấy thêm một cái màu đỏ kỳ lạ kia nữa, size nhỏ nhất.”
Nữu Tể mặc cái này nhất định sẽ rất đẹp.
Nhân viên bán hàng: “.....Vâng.”
Ngày hè oi ả, vào lúc gần đóng cửa, quầy áo len đã bán được một đơn lớn. Cái này sao lại không khiến người ta bất ngờ cho được. Cả tầng 3 náo động. Ai lại đi mua 7 cái áo len vào mùa hè?! Hơn nữa...mẹ nó, áo len đấy, không phải khăn tay đâu. Cái này đắt cỡ nào đây? Tất cả nhân viên bán hàng đều nhìn cặp vợ chồng này, Giang Phong nhìn ánh mắt mọi người, chuẩn bị trả tiền thì dường như nghĩ ra gì đó, anh nói: “Anh xuống dưới mua bánh quẩy, bao giờ quay lại thì cùng nhau trả tiền.”
Từ Toa gật đầu: “Anh đi đi.”
Cô lại hỏi: “Bây giờ mọi người mua đồ...”
Thấy Giang Phong xuống dưới mua đồ ăn vặt, Từ Toa lại tám chuyện thêm lúc nữa với nhân viên bán hàng. Giang Phong lề mề một lúc nhưng rồi cũng quay lại ngay trước lúc chuông tan làm vang lên, hai vợ chồng xách túi đi xuống dưới tầng 1, lại đi lấy đồ ăn vặt mới mua lúc nãy rồi mới ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, mọi ngưỡng đã vây quanh chị Trương nhân viên bán hàng, đến cả giám đốc cũng chấn động, nhìn chị Trương như sinh vật lạ: “Sao mà cô bán được vậy?”
Chị Trương lắp bắp: “Tôi, tôi cũng không biết! Cô ấy, cô ấy vốn dĩ chỉ mua, chỉ mua một cái... Lúc ghi hóa đơn có nói chuyện, đột nhiên cô ấy đổi ý mua thêm mấy cái nữa. À à à, cô ấy nói thái độ của tôi tốt nên muốn tiêu tiền ở đây...”
Tất cả mọi người: “.....???”
Trên đời này có người như vậy sao?
“Nói thật không?”
Chị Trương bực mình: “Sao tôi lại phải nói dối?”
Chị Vương ở bên cạnh gật đầu: “Chị Trương nói thật đó, tôi cũng nghe thấy mà.”
Suýt nữa là cô ta ngã ngửa.
Giám đốc: “...”
Ông ta cũng ngu ngơ luôn: “Dịch, dịch vụ tốt, còn có chuyện tốt như vậy ư?”
“Nhỉ, nhỉ?”
Giám đốc đột nhiên giật nảy người: “Thái độ tốt, từ giờ trở đi, mọi người phải thái độ tốt cho tôi. Nhất định phải thái độ tốt cho tôi...”
Bên này thì kích động, còn bên kia, Giang Phong và Từ Toa đã về đến khách sạn, bà Từ mở to mắt: “Sao mấy đứa lại mua nhiều áo len thế này?”
Từ Toa: “Không phải bà nói mấy hôm nữa sẽ về quê sao? Đem về để còn có cái thay nữa, kiểu cho nam này bà cũng có thể đưa cho cậu mặc.”
Trong lúc nói, cô đã lấy máy ảnh ra bắt đầu chụp ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận