Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 281. Náo loạn

Chương 281. Náo loạn
Chương 281: Náo loạn
Lúc này ông mới nhớ đến tìm tên người gửi, lập tức kinh ngạc hơn ngẩng đầu, nói: “Con mẹ nó, là Từ Toa???!!!”
Ánh mắt vợ Khương Tề lóe lên, nói như thế nào nhỉ.
Người trong đội lão Khương gửi đồ cho Từ Toa, bà không đồng ý, bà không phải người lòng dạ độc ác, đối với chuyện giới thiệu đối tượng kia của mấy người nhà trong quân đội, quả thật cũng thấy buồn nôn, thất vọng cùng đau khổ, thế nhưng bà hiểu được trong tay Từ Toa có tiền.
Đã có tiền rồi thì bà sẽ không đồng ý gửi đồ cho Từ Toa.
Dù sao cũng không ai giàu có gì cả.
Nhưng người đàn ông của bà kiên trì, không phải ông hoang phí, tất nhiên ông biết Từ Toa cũng không khó khăn. Nhưng ông cảm thấy, lần này Từ Toa chịu đả kích lớn như vậy, bọn họ gửi đồ qua, không phải chỉ đơn giản là “gửi đồ” mà còn là biểu đạt một thái độ, người nhà trong đội một của họ bắt nạt cô, nhưng đội ba của họ ủng hộ Từ Toa !
Với lại cũng là để cho Từ Toa biết họ không quên cô, càng không quên mẹ của cô.
Đạo lý này, vợ Khương Tề hiểu, nhưng bà không có việc làm, trong nhà có ba đứa nhỏ, cũng khó lắm! Hai người ầm ĩ mấy lần, bà phản đối nhưng người đàn ông này, chỉ có thể nghe theo ý ông. Vì vậy mấy ngày nay, bầu không khí trong nhà thật sự không tốt lắm.
Cũng bởi vì gửi tiền mà trong nhà có một khoảng thời gian khó khăn.
Dần dần bọ họ dường như cũng quên mất chuyện kia, vậy mà giờ lại bất ngờ nhận được gói đồ của Từ Toa.
“Sao nó gửi qua đây cái bao lớn quá vậy?”
Khương Tề: “Thằng cả, đi lấy kéo cho ba.”
Ông xé bọc xoạt xoạt: “Mẹ nó!”
Vợ Khương Tề: “Ôi mẹ ơi!”
Khương Tề nhìn thấy thấy phía trên có một bức thư, nội dung bức thư không dài, cảm ơn bọn họ lần trước gửi đã gửi sản vật trên núi đến, đồng thời cũng có nói điều kiện nhà mình cũng không khó khăn, không cần tiền trợ cấp, nên để tiền đó lại cho người cần nó hơn.
Bây giờ cô cũng đi làm, cũng có tiền, cần gì có thể gửi thư cho cô, dù nhiều hay ít, cô cũng nguyện ý ra chút sức lực thay mẹ của cô.
Ngoại trừ mấy chuyện này ra cũng không nói gì nhiều, có điều mấy món này đều là quà đáp lễ.
Khương Tề: “Từ Toa đáp lễ, ai gửi tiền cho nó cũng đều có phần.”
Vợ Khương Tề: “...”
Khương Tề: “Chúng ta sắp xếp đồ lại một chút đi. Mỗi người hai lọ tương thịt nấm, hai lọ tương ớt, hai cây lạp xưởng, hai cái... À, còn có mỗi người một cái khăn lông nữa.”
Vợ Khương Tề: “Khăn lông?”
Khương Tề gật đầu: “Từ Toa đã viết, nói là con bé tìm quan hệ mua được ít khăn lông bị lỗi nhỏ.”
Tuy ở đây họ được phát quần áo, nhưng loại khăn lông này đương nhiên là không có. Cũng rất thực dụng.
“Mỗi người được sáu món, nhà chúng ta có thêm một phần bánh trung thu và một cặp vỏ gối.”
Ông tìm một lát đã tìm được bánh trung thu: “Là thứ này.”
Bên trong có mười cái!
Mấy đứa nhỏ hoan hô.
Vợ Khương Tề nói lắp: “Cái này cái này cái này... Cái này nhiều lắm, nhiều lắm đấy?”
Khương Tề gật đầu, mím môi, nói: “Đứa nhỏ này không chịu nhận không của ai thứ gì cả.”
Vợ Khương Tề vỗ ngực, một lúc lâu mới nói: “Tôi thấy...”
Khương Tề nhìn bà.
Bà nói: “Tôi thấy quà nó đáp lễ nhiều hơn tiền chúng ta đưa nhiều lắm.”
Khương Tề: “Còn cần phải nói sao? Đương nhiên rồi!”
“Vậy chúng ta nhận à!” Tuy lúc trước bà không đồng ý, nhưng không phải bà có ý xấu, lần này mà nhận thì cũng ngại quá.
Khương Tề chần chờ một chút rồi đáp: “Nhận! Nếu đã gửi thì chắc chắn là muốn chúng ta nhận. Nếu chúng ta gửi trả lại thì coi sao được? Coi như chuyện này chúng ta sẽ để trong lòng, sau này chuyện của Từ Toa chúng ta để tâm nhiều hơn một chút, có thứ gì tốt cũng gửi cho nó nhiều hơn một chút, bà thấy được không?”
Vợ Khương Tề lập tức gật đầu.
“Vậy bà đem cất bánh trung thu và vỏ gối đi, mấy món khác tôi bảo họ tới nhà chúng ta lấy.” Khương Tề dặn dò một chút, vợ ông vội vàng gật đầu.
Tất nhiên Từ Toa cho Khương Tề nhiều đồ hơn không phải bởi vì Khương Tề là đội trưởng, mà là vì Khương Tề gửi nhiều tiền nhất. Ông gửi nhiều thì đương nhiêu Từ Toa cũng đáp lễ nhiều hơn một chút rồi.
“Thằng cả, con đi gọi chú Vương qua đây.”
“Dạ!”
Con trai lớn của Khương Tề lập tức chạy đi.
“Lão Khương, tìm tôi à? Nghe nói ông nhận được một gói đồ lớn, thế nào? Dưới quê gửi đồ lên tới rồi à?” Lão Vương còn chưa bước vào đã nghe giọng nói lanh lảnh, Khương Tề: “Không phải, ông lại xem đi.”
“Con mẹ nó!”
Khương Tề: “Từ Toa gửi qua, có phần của ông nữa, con tôi không biết hết, ông dựa theo danh sách gọi người đến nhận giúp tôi đi.”
Lão Vương: “Ôi mẹ ơi!”
Khương Tề: “Nghe chưa?”
Lão Vương: “Ôi trời ơi!”
Khương Tề: “...”
Lão Vương: “Để tôi đi!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận