Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 228. Nói chuyện

Chương 228. Nói chuyện
Chương 228: Nói chuyện
Từ Sơn bên kia đầu óc suy diễn như ngựa phi, bên này Cổ Đại Mai nói: “Chỗ ông nội mợ, mợ cũng đã thương lượng rồi. Ý của ông nội mợ, năm đó trạm thu mua định giá 400 đồng, mấy năm nay lên xuống biến hóa, ông ấy cũng không dám nắm chắc. Nhưng mà năm kia, trong làng có nhà bán một tấm chất lượng kém hơn nhà mợ, cũng bán giá 480. Cho nên cháu cứ việc yên tâm, tuyệt đối không nói thách. Chẳng qua tuy rằng ông nội mợ nói là 400, nhưng ông cụ muốn trao đổi một chút đồ vật.”
Từ Toa: “Cụ muốn đổi cái gì?”
Cổ Đại Mai: “Nếu có thể, ông cụ muốn đổi một chiếc xe đạp, dư lại đổi thành lương thực phụ như ngô, khoai, sắn,… dù sao lương thực nào cũng được, nếu không đổi được xe đạp, thì 400 đồng này liền đều đổi lương thực, nếu không được nữa, thì có bao nhiêu đổi bấy nhiêu, còn lại trả tiền mặt, nếu trong tay cũng không đủ tiền, thì trước trả một ít tạm thời thiếu cũng được…”
Từ Toa: “…”
Cô nhìn Cổ Đại Mai một cái thật sâu, than thở nói: “Nhà mợ thật đúng là…”
Cổ Đại Mai: “Nhà mợ thật lòng muốn bán, dù sao muốn tìm được người đáng tin cậy cũng không dễ dàng gì. Người trong nhà cũng không sợ bị người tố cáo.”
Từ Toa ồ một tiếng, có chút hiểu tại sao ông cụ Cổ tình nguyện ăn thiệt cũng muốn bán cho cô.
Ông cụ ấy muốn chẳng qua chỉ là một cái bảo đảm.
Từ Toa rất thích người cẩn thận.
Cô đang ngẩn người, thì nghe Cổ Đại Mai nói: “Lần này mợ trở về, cũng cẩn thận hỏi ông nội về tình trạng của tấm da. Ban đầu mợ đều là nghe người trong nhà nói, bởi vậy có chút không đúng sự thật. Lần này mợ nói kỹ cho cháu một chút. Ông nội mợ nói, cái này không phải là trước khi xây dựng nhà nước săn được, trên thực tế là cách nay mười hai năm, nhưng cháu đừng nhìn thứ này là đồ mười hai năm trước, bởi vì phương pháp bảo quản da của nhà mơk rất tốt, thật sự để bảy tám chục năm đều có thể để được. Bên nhà mợ từ thời dân quốc chính là thôn chuyên săn bắn sản vật rừng, trong thôn có phương pháp của chính mình, trao đổi buôn bán da với bên ngoài, cũng không phải là ít. Còn có thể giữ được lâu! Ông nội mợ nói, nếu không dùng, bảo tồn trăm năm là bình thường! Từ Toa, thứ này rất quý, mợ cũng hiểu được. Lúc trở về mợ cùng cậu cháu nói qua, cậu mợ cũng bày tỏ quan điểm. Nếu là là đồ cháu mua, mặc kệ là lúc nào, không quan tâm là cháu đưa cho ai, chính là sau này, thứ này cũng là của cháu.”
Từ Toa sửng sốt, ngay sau đó hơi hơi híp mắt.
Cổ Đại Mai vội vàng nói: “Mợ không phải là rủa ai, mợ chỉ là bày tỏ quan điểm thôi.”
Cô ta định nói, nếu bà Từ mất, tấm da hổ này cũng là của Từ Toa, bọn họ chắc chắn không tham lam. Nhưng mà nói như vậy thì không dễ nghe! Cũng may, Từ Toa nghe hiểu, cô nhấp môi, nói: “Những việc này mợ không cần phải xen vào.”
Cô nói: “Hôm nay cháu đã xin nghỉ ở đại đội rồi, ngày mai cháu đến công xã một chuyến. Mau chóng giải quyết xong chuyện này.”
Cổ Đại Mai vội vàng gật đầu.
Bởi vì hai vợ chồng trở về, trong nhà cũng trở nên náo nhiệt hơn
Người một nhà ăn cơm chiều, mỗi người cầm một quả đào, ngồi ở cửa gặm, Tiểu Nữu Tể khoa trương nhất, người nhỏ nhất mà ăn quả đào lớn nhất, không biết có phải là cô bé cố ý chọn quả lớn nhất hay không.
Từ Toa ăn đào, nhưng thật ra cân nhắc chuyện chuyển ra ngoài.
Đêm nay cô tiến vào thành phố Giang Hải, cần phải chuẩn bị đồ vật.
Đáng ra trước đó cũng nên chuẩn bị, nhưng mà dù sao không phải một mình cô ở, cho nên cũng không tiện đều chuyển đồ ra. Cô không có chỗ để!
Nhưng là hôm nay lại khác.
Ngày mai cần “mang về”;
Còn có trợ cấp cần gửi đi;
Còn có Tiểu Lâm Châu;
Cùng với da hổ đổi được từ nhà mẹ đẻ của mợ.
Thật đúng là khó, thế mà có nhiều chuyện để làm thế này.
Từ Toa ăn xong một quả đào, đứng dậy rửa tay, trong lúc lơ đãng, đột nhiên nhớ đến hổ phách.
Đúng rồi, cái óc heo này, còn có hổ phách, cô không thể lấy không đồ của Tiểu Lâm Châu. Từ Toa lập tức chạy vào nhà, lấy xuống cái sọt treo ở trên xà nhà của mình, bên trong có hai con gà, Từ Toa nhanh chóng mở tủ, bỏ thêm bánh bao Tân Cương.
Thứ này là nằm trong nhóm hàng mà Từ Toa lấy ra khá lâu, nhưng mà không bị hỏng, rất dễ bảo quản.
Thực lòng Từ Toa cảm thấy, thứ này rất thích hợp đưa cho Tiểu Lâm Châu.
Cô vì che mắt người khác, còn tìm một chiếc áo may ô và một cái quần trong đống quần áo cũ của mình, lại lấy ra một chiếc áo bông, gói kỹ càng rồi lúc này mới ra cửa.
Cô cõng giỏ tre, nói: “Cháu đi ra ngoài một chuyến.”
Người một nhà: “?”
Bà Từ: “Trời đã tối rồi, cháu định đi đâu đấy? Đừng đi hái đồ gì nữa? Nhà mình còn có rất nhiều, chúng ta không đến mức…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận