Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 143. Đáp lễ 1

Chương 143. Đáp lễ 1
Chương 143: Đáp lễ 1
“Bà Từ ơi, bà có nhà không?”
Bà Từ lúc này đang xào mì, vừa nghe thấy tiếng gọi, trong lòng giật thót nói: “Con xào đi, mẹ đi xem thử có chuyện gì.”
Bà cụ đi đến cửa, nhìn thấy bác sĩ Tiểu Giang ở ngoài cửa, bà ấy vội hỏi: “Sao cháu lại đến đây? Mau vào đi cháu.”
Giang Phong: “Sáng nay Tiểu Từ đến chỗ cháu đặt một ít trà sưởi ấm nên cháu mang qua cho mọi người.”
Bà Từ: “Chuyện này…”
Cổ Đại Mai thò đầu ra nói chen vào: “Mùa hè mà, sưởi ấm cái gì cơ?”
Giang Phong: “Cháu không vào đâu bà, phích nước nóng đưa cho mọi người, buổi chiều để anh Sơn Tử mang qua cho cháu là được.”
Bà Từ: “Vậy cảm ơn cháu đã mang đến nhé.”
Giang Phong cười, vô cùng khách sáo đáp: “Việc nên làm thôi.”
Bà Từ xách phích nước vào nói: “Đứa nhỏ Hổ Nữu này, trông có vẻ tùy tiện nhưng thật ra rất hiểu chuyện biết quan tâm người khác. Vô cùng cẩn thận. Con xem, chuyện này ai mà nghĩ đến chứ?”
Cổ Đại Mai gật đầu, có điều cô ta vẫn tận tình khuyên bảo nói: “Mẹ à, mẹ ít nhiều gì cũng khuyên nhủ Hổ Nữu một chút, thật sự không thể ăn xài phung phí như thế, dù cả nhà chúng ta được nhờ nhưng mà nghĩ đến số tiền kia lòng con lại quặn đau.”
Bà Từ cười khẩy: “Lòng con còn quặn đau cơ à? Con là Tây Thi à? Lòng quặn đau nữa đấy.”
Cổ Đại Mai: “…”
Cô ta nhỏ giọng lầu bầu: “Mẹ mà tám chuyện kiểu này thì con không tám tiếp nữa đâu.”
Bà Từ: “Haha, ai muốn tám với con đâu.”
Bà cụ xách phích nước đi vào, vừa mở nắp ra đã thấy Nữu Tể bưng cốc uống trà ngồi trên giường lò, ngoan ngoãn nhìn bà ấy.
Bà Từ chọc cô bé: “Cháu là đồ ham ăn, món gì cũng thèm thế.”
Nữu Tể cười nịnh nọt bà Từ, ngoan ngoãn nhẹ giọng làm nũng: “Bà ơi.”
Bà Từ rót cho cô bé một cốc, nói: “Nào, cháu uống chút đi, cháu còn tưởng là đồ ngon gì đấy à? Trà sưởi ấm mà cháu cũng muốn, cháu…”
Bà Từ đang cằn nhằn thì thấy Nữu Tể đã ừng ực ừng ực giống như con ếch nhỏ, uống từng ngụm lớn hết sạch.
Từ Sơn từ gian nhà chính thò đầu vào phòng xem, đảo mắt lập tức nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn uống.”
Mà lúc này, cốc uống trà của Nữu Tể cũng một lần nữa chuyển đến trước mặt bà Từ, bà Từ: “…”
Bà ấy cũng tự mình nếm thử, lập tức trợn tròn mắt: “!!!”
Ngon quá vậy!
Nữu Tể: “Bà ơi. Bà ơi, bà ơi, bà ơi.”
Bà Từ: “Bà nói này, cái con bé này sao cháu hành động nhanh như vậy hả! Cháu nói xem cháu có cái nghị lực này làm chuyện gì chẳng được, mà cả ngày chỉ lo ăn.”
Nữu Tể nghiêng đầu cười híp mắt, Từ Sơn trái lại lại nói giúp cho con gái nhà mình, anh ta nói:
“Con bé còn nhỏ, ngoài ăn uống ra thì cũng chẳng làm nổi việc gì khác mà mẹ. Ăn nhiều uống nhiều chút rồi mau lớn lên, lúc đó chúng ta cũng bớt việc đi phải không nào?”
Bà Từ: “Bây giờ con bé cũng không nghịch ngợm, chỉ là con làm biếng mà thôi!”
Bà Từ cảm thấy bà đã nhìn rõ được bản chất của con trai mình.
Bà ấy nói: “Mau uống đi, uống xong rồi thì tiếp tục đi làm.”
Ngày mưa thì luôn phải tranh thủ lúc nghỉ ngơi sửa chữa lại bàn ghế trong nhà, chỉ có điều trận mưa lần này, bà Từ thật sự cảm nhận được lợi ích của lát đá, trước kia nếu trời mưa lớn căn phòng này sẽ dính dính nhớp nhớp, đừng nói đến cái khác ngay cả giày dép đều có thể bị bẩn không ra cái dạng gì.
Nhưng lần này không như thế nữa.
Cổ Đại Mai lát đá hết lên trên mặt đất, trời mưa cũng mát mẻ sạch sẽ, hơn nữa sau khi nước mưa bắn tung tóe thế mà lại làm cả mặt đất càng thêm sạch. Xem ra chỉ cần chịu bỏ công sức thì sẽ không vô ích.
Bà Từ nói: “Vẫn là Hổ Nữu của chúng ta thông minh, con nói xem không có con bé thì sao mà sàn nhà chỗ chúng ta có thể tốt như vậy được?”
Nếu nói như thế thì Cổ Đại Mai không đồng ý.
Ha, đừng có ức hiếp người ta như thế chứ. Cô ta phồng má nói: “Mẹ, chủ kiến này là còn nghĩ ra, sàn cũng là con lát, sao tiếng thơm thì mẹ đều cho Hổ Nữu vậy?”
Bà Từ liếc cô ta, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Vậy con có nhận tiền công của Hổ Nữu không?”
Cổ Đại Mai: “… Con có nhận.”
Bà Từ trợn trắng mắt nói: “Sao nào, mẹ muốn sinh con, tìm bà đỡ là con đến. Mẹ bỏ tiền ra, con bỏ sức ra. Cũng chỉ tính là con bỏ sức thôi chứ đứa trẻ kia cũng chẳng phải con của con!”
Cổ Đại Mai: “Hình như cũng có lý.”
Bà Từ: “Nhất định là có lý rồi!”
Cổ Đại Mai: “…”
Từ Sơn nhìn vợ anh ta, trong lòng nghĩ: quả là khó mà tìm được một người thật thà như vợ anh ta. Cũng không biết làm sao mà người ngoài lại cảm thấy cô ta là cô con dâu hung dữ kìm hãm mẹ chồng. Muốn trách thì cũng chỉ trách diễn xuất của mẹ anh ta quá tốt, ở bên ngoài tinh tế diễn dịch thành một bà lão lương thiện, yếu đuối.
Cao thủ đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận