Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 621. Họp báo 4

Chương 621. Họp báo 4
Chương 621: Họp báo 4
Lúc này ông mới biết vì sao hội trường lại treo một bức màn đen, nếu như ánh mặt trời chiếu qua, sẽ không thể hiện hết vẻ đẹp của thứ ánh sáng này.
“Ông Trần.”
Ông Trần nghe thấy tiếng chào hỏi thì nghiêng đầu qua nhìn, nhìn thấy là anh em của nhà họ Hoàng, ông có từng gặp họ mấy lần khi đi lấy hàng, còn ngồi chung xe lửa, tuy chưa tính là quá thân thiết, nhưng cũng được xem là bạn bè.
“Hoàng Đại Hoàng Nhị, hai người đến sớm vậy.”
Hoàng Lão Đại gật đầu: “Chúng tôi đến sớm hơn ông một chút.”
Hai anh em nhà họ Hoàng này chính là hai người anh trai của Hoàng Diệu Thường.
Ông Trần hạ giọng: “Hai người tới sớm chắc biết ở đây có chuyện gì chứ? Tôi nhìn không hiểu gì cả?”
Hoàng Lão Nhị cười đổi chủ đề, nói: “Chúng tôi chỉ đến sớm hơn ông một chút thôi nên cũng không biết gì cả. Có điều tôi biết ngay bây giờ sẽ có người đến tìm ông.”
Ông Trần: “???”
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mặc sườn xám bưng một cái đĩa đi tới: “Chào ông, xin hỏi ông uống nước khoáng hay là nước cam.”
Hoàng Lão Nhị cười: “Ông xem, tôi nói có người tới tìm ông đúng không?”
Ông Trần cúi đầu nhìn thoáng qua: “Nước cam đi.”
Ông đang chuẩn bị trả tiền thì nhìn thấy nữ phục vụ đưa nước cam cho ông sau đi đến nơi khác một cách tự nhiên.
Ông Trần: “???”
Ông kinh ngạc: “Không cần trả tiền à?”
Hoàng Lão Nhị: “Chắc lúc vào ông gấp quá nên không chịu nghe người ta nói hết, ở đây tiếp đãi miễn phí.”
Ông Trần cầm nước cam, nhìn trái nhìn phải, người ở đây đã nhiều hơn, quanh sân khấu chữ T bày đầy kín ghế, đã có đi qua ngồi xuống. Ông Trần thấp giọng: “Ở đây đặc biệt thật.”
Ngoại đặc biệt ra bọn họ cũng không biết nên dùng từ nào để hình dung nữa, ở đây thật sự rất đặc biệt.
Hoàng Lão Nhị chỉ trong góc, nói: “Ông ăn cơm chưa, chưa ăn cơm thì bên đó có tiếp đãi bánh ngọt miễn phí, nếu ăn cơm rồi cũng có thể qua nếm thử, vừa rồi tôi nhìn thấy có mấy người anh em ăn hết hai đĩa.”
Bây giờ mọi người vẫn chưa hoàn toàn đảm bảo được cuộc sống ấm no, tuy nhiên đến đều là để buôn bán nên sẽ giàu hơn người bình thường, nhất định không bị đói. Nhưng thời điểm này vài năm trước thì không thể nói là ăn uống thoải mái được.
Cho nên nếu thật sự để cho bọn họ ăn, bọn họ có thể ăn đến căng bụng.
Nhưng trên thực tế lại không thể làm vậy.
Ở đây càng xa hoa bọn họ lại càng xấu hổ, cho nên nhiều người cảm thấy xấu hổ khi ăn như vậy, nếu không thấy xấu hổ thì cũng chỉ nếm thử, thật sự không không dám ăn cho no bụng. Cho nên thoáng cái ăn sạch hai cái đĩa đã nổi bật lắm rồi.
“Ôi trời ơi.”
Bàn bánh ngọt có hai người chuyên phụ trách, bọn họ vừa đi qua, hai người đó đã chủ động bước lên đưa đĩa cho bọn họ, còn mỉm cười khách khí nữa.
Ông Trần nhìn thấy hai mươi mấy ba mươi loại bánh ngọt được trưng bày rực rỡ, nhất thời cũng không nên lấy cái nào. Lúc này nghĩ đến lời anh em nhà họ Hoàng nói, ông cảm thấy mình mà ăn thoải mái, đừng nói hai là hai đĩa, hai mươi đĩa cũng còn được đấy.
Nhưng ngại thật.
“Người anh em, ông ăn cái này đi, cái này ngon lắm.”
Lúc này có đến gần chỉ ông, ông Trần quay đầu lại nhìn, là một cậu thanh niên lạ mặt.
Cậu thanh niên: “Vừa rồi tôi ăn hết hai đĩa rồi, đây là món ngon nhất.”
Lão Trần: “......À cảm ơn.”
Thì ra cậu chính là người ăn hai đĩa đó.
Nhân viên phục vụ cũng không quan tâm tâm người này đến đây nữa, lại đưa chén đĩa cho cậu ta nữa, cậu thanh niên vui vẻ nhận: “Đến chỗ mấy món bánh ngọt này rồi là tôi không còn muốn đi đâu nữa.”
Cậu ta thuần thục lấy cây gắp kế bên, lập tức vội vàng gắp, tuy cậu ta thấy trong đó có một món ngon, nhưng cũng không chỉ chọn một món, giống như đang càn quét vậy, món nào cũng đều lấy hết. Những người đứng xung quanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Thật sự là chưa từng thấy da mặt ai dày như vậy.
Ông Trần cũng bắt chước bộ dáng của ta gắp sáu miếng khối bánh ngọt, cái đĩa này không lớn lắm, sáu bảy miếng cũng đã đầy rồi, ông cũng bắt đầu ăn luôn.
“Ôi..., ngon quá!”
Ngọt thật.
Mọi người đều phải trải qua cuộc sống khó khăn nên rất thích đồ ngọt cho nên món này rất hợp khẩu vị.
Người đến ngày càng nhiều, ngoại trừ cậu thanh niên ăn bất chấp ra, những người khác cũng xấu hổ khi đến, có đến thì chỉ nếm thử. Rất ít ai ăn bất chấp như cậu ta.
Nhưng chẳng bao lâu nữa thì đã gần đến thời gian của buổi họp báo, mọi người cũng bắt đầu liên tục ngồi xuống.
Anh em nhà họ Hoàng nhìn dãy số trên thiệp mời của mình và dãy số trên ghế, nói: “Có lẽ chỗ của chúng ta ở phía trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận