Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 51. Ùng ục

Chương 51. Ùng ục
Cảm ơn kim phiếu do bạn Quehuong1511 và bichle gửi đến truyện ^^
Chương 51: Ùng ục
Từ Toa hoảng hốt: “Bà làm sao vậy?”
Theo ánh mắt của bà ngoại nhìn sang, chỉ thấy Nữu Tể vùi mặt vào trong bánh kem, ăn từng miếng to! Hai má dính toàn là bánh kem. Bà Từ thực sự tức đến độ chỉ hận không thể đánh được nó, ba chân bốn cẳng chạy tới xách Nữu Tể dậy, hướng về phía cái mông của cô bé mà đánh hai, ba nhát.
Nữu Tể: “Hu hu……”
Cứ thế mà khóc luôn rồi.
Bà Từ tức chết mất, xách lấy cô bé mà đánh thêm mấy cái: “Cháu còn không biết xấu hổ mà khóc nữa à! Cháu xem cháu đi….”
Một câu còn chưa nói hết, đã bị tiếng thét lên cắt ngang, Cổ Đại Mai gần như bổ nhào qua bên này, cô ta gào to: “Đồ ranh con này, con làm hỏng bao nhiêu đồ rồi hả! Cái chổi đâu rồi? Cái chổi để đâu mất rồi? Tao đánh chết mày cái con nhóc thối tha này!”
Cái giọng điệu nói chuyện ấy, lại đem Nữu Tể xách lên, đánh vào mông thêm mấy cái.
Nữu Tể tội nghiệp gào khóc, hai tay hai chân cũng không ngừng giãy dụa, Nữu Tể nhỏ bé, vô cùng ấm ức. Từ Toa nhìn dáng vẻ cô bé đáng thương không ngừng giãy dụa, bèn ôm chặt lấy Nữu Tể, cũng tiện tay vỗ vào tay Cổ Đại Mai một cái: “Được rồi, mợ đánh vậy cũng đủ rồi đấy. Đồ mua về vốn dĩ cũng là để ăn mà, con bé nhỏ như vậy cũng đâu có biết, nhìn thấy đồ ăn ngon tất nhiên đụng tay đụng chân cũng là chuyện bình thường thôi.”
Sau khi cô nhóc bị đánh liên tiếp, lúc này lập tức ôm chặt lấy cổ của Từ Toa, giống như con khỉ đu bám lên người cô, nức nở nuốt xuống bánh kem, đôi mắt to tròn không ngừng chảy nước mắt.
Từ Toa chọc vào gương mặt lấm lem của cô nhóc: “Được rồi, em đừng có khóc nữa, đã ăn vụng lại còn ra vẻ mình có lí nữa chứ.”
Cổ Đại Mai vô cùng đau lòng nhìn chiếc bánh bông lan, lẩm bẩm nói: “Chỗ này cũng có thể ăn được hẳn một năm đấy, vậy mà bị con bé ăn nham nhở thành ra thế này……”
Cô ta đau lòng đến chết mất.
Cái bánh bông lan mà Nữu Tể ăn, có thể đem đổi được bao nhiêu trứng gà đây!
Đau đớn tột cùng, hồn bay phách lạc, mất hồn mất vía……..
Từ Toa học hành cũng bình thường, nhưng mà cũng có thể từ biểu cảm của Cổ Đại Mai mà đúc kết ra được mấy câu thành ngữ kia.
Từ Toa nhìn ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cục than đan, bèn lên tiếng: “Bên trong vẫn còn không ít bát đĩa, không biết đã bị vỡ hay chưa……..”
Lời vừa nói ra, quả nhiên bà Từ và Cổ Đại Mai không chú ý đến Nữu Tể nữa. Nữu Tể cũng quay đầu mà nhìn một cái, cắn đầu ngón tay. Từ Toa lại giữ chặt tay cô bé, dặn: “Không được cắn ngón tay.”
Từ Toa thấy bà Từ đang lấy khăn mặt ra thì nhanh chóng nói: “Để lại cho cháu ba cái, lau mặt, lau tay, lau chân, số còn lại thì mọi người đem chia nhau dùng.”
Bà Từ đáp: “Chia cái gì mà chia! Cũng đâu phải là không có, lấy thứ này làm cái gì!”
Bà lấy đến kẹp dưới nách: “Để bà cất.”
Khóe môi Cổ Đại Mai giật giật, muốn nói gì đó nhưng sau cùng vẫn nhịn được.
Từ Toa: “Bát đũa nhà chúng ta đều thay mới hết đi, mấy cái cũ kia đừng dùng nữa.”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Mọi người có ngửi thấy mùi gì không?”
Cổ Đại Mai đột nhiên sững người, lại kêu gào thảm thiết lần nữa: “Ôi! Khét rồi!”
Cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài!
Từ Toa: “…”
Mợ của cô, keo kiệt đã đành.
Sao hôm nay lại học đòi theo mấy con gà kêu nữa không biết.
Cơm trưa là do Cổ Đại Mai tự mình nấu ở nồi trong phòng, lúc cô ta quay lại, cả khuôn mặt càng thêm u sầu, khuôn mặt chẳng còn chút sức sống nào, lắp bắp nói: “Mẹ ơi, có chút cháy rồi.”
Đây là lần cô ta nấu cơm thất bại nhất trong lịch sử.
Lần duy nhất.
Cũng là lần nghiêm trọng nhất!
Cổ Đại Mai cảm thấy tim của mình đều vỡ vụn cả rồi, khóe mắt cũng đỏ hoe: “Đều là lỗi của con!”
Bộ dạng thê thảm này, khiến bà Từ cũng chẳng thể nói nổi câu chửi mắng nào nữa, Cổ Đại Mai quá đau lòng, cái kiểu đau lòng mà ngay sau đó có thể hôn mê bất tỉnh. Từ Toa hơi nhếch miệng cười, lơ đãng cúi đầu nhìn về phía em họ, lại nhìn thấy cô bé đang cắn ngón tay, bị cô bắt lấy bàn tay, nghiêm túc nói: “Em phải ngoan nghe chưa! Còn dám cắn ngón tay nữa, là cho em uống thuốc đắng luôn đấy!”
Tiểu Nữu Tể hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm, tay nhỏ cũng không chịu để yên.
Từ Toa quả nhiên cũng chẳng có chút nhẫn nại gì, vung tay cốc đầu con bé một cái, lại nghiêm túc dặn: “Còn không nghe lời nữa, sẽ đánh em đấy.”
Tiểu Nữu Tể lập tức rút tay về, bày ra bộ mặt ngoan ngoãn.
Từ Toa: “……..”
Ừm, được rồi, hiểu rồi.
Đây gọi là, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
“Ọc ọc ọc…….”
Đây chẳng phải là tiếng bụng sôi hay sao, Từ Toa xoa bụng, nói: “Ăn cơm thôi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận