Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 276. Ăn

Chương 276. Ăn
Chương 276: Ăn
“Dì Du, buổi trưa dì ở lại ăn cơm, nhà cháu...”
Phó trấn Du lắc đầu nói: “Không được, lát nữa dì phải về công xã, còn nhiều việc phải làm lắm! Thật ra dì muốn đến thăm cháu sớm hơn nhưng mà không phải trước đó có mưa lớn sao? Nhiều đại đội công xã chúng ta bị thiệt hại rất nghiêm trọng, sau đó lại vội vàng chuẩn bị thu hoạch vụ thu. Thu xong vụ thu, cháu xem, lại phải làm việc mới, chuyện động đất này, bên công xã cũng rất bận rộn, buổi sáng dì phải xin nghỉ hai tiếng để đến đây.”
Từ Toa: “...”
Cô cảm khái trong lòng: “Dì cũng thật bận rộn.”
Phó trấn Du: “Còn không phải sao? Lần trước cháu...”
Từ Toa: “Bà ơi, chúng ta chưa pha trà.”
Cô giống như mới phát giác ra chuyện mời uống trà, trên thực tế là không muốn phó trấn Du nói tiếp.
Nguồn gốc vài món đồ trong nhà, cô lấy phó trấn Du làm cớ.
Giống như lần trước Từ Toa đến nhà phó trấn Du, không phải vì đưa một miếng thịt lợn mà chính là để tìm một lý do, cứ như thế có thể nói đồ của cô là do phó trấn Du giúp đỡ một tay.
Nếu như bọn họ ngay cả gặp mặt cũng không, vậy lời nói dối làm sao biên cho tròn?
Bà Từ: “À à đúng rồi!”
Phó trấn Du: “Không cần đâu, dì đến chỗ đại đội trưởng các cháu nói một tiếng, cháu nghỉ ngơi nhiều vào, dì cũng không ở lại nữa, bên công xã còn rất nhiều việc.”
Từ Toa vội kéo phó trấn Du lại: “Không cần đâu, cháu sẽ không làm ẩu, chưa khỏi sẽ không đi làm. Nếu cháu khỏe rồi mà vẫn ở nhà nghỉ thì không tốt, dì nói có đúng không?
Phó trấn Du ngập ngừng một chút: “Thôi được.”
Bà ấy nhìn đồng hồ đeo tay, Từ Toa biết điều: “Có phải dì đang vội, vậy cháu tiễn dì...”
Phó trấn Du: “Cháu tiễn gì mà tiễn! Cháu thành thật mà nghỉ ngơi đi.”
Bà ấy quả thật là người phụ nữ mạnh mẽ, ấn Từ Toa lại, nói: “Dì còn đang vội, dì đi trước đây, lần sau có thời gian dì lại đến thăm cháu!”
Nói xong, gọi: “Vợ thằng hai, đi thôi.”
Từ đầu đến cuối cô con dâu thứ hai của nhà họ Du đều không nói được câu nào, đến vội vàng đi trong vội vã.
Lúc đi còn ai oán nhìn Từ Toa vẫy tay.
Từ Toa khẽ cười.
Có điều, phó trấn Du mặc dù vội nhưng vẫn muốn đến ban quản lý đại đội một chuyến. Bà Từ không ngăn được đành đi chung qua đó. Từ Toa ngồi cạnh cửa sổ nhìn, bất lực nở nụ cười. Nhưng mà cười đủ rồi cũng hiểu được tấm lòng của người ta.
Con người phó trấn Du tuy hơi hấp tấp, nhưng đối với cô thật sự rất tốt.
Từ Toa nhìn cái túi họ để trên giường, đang muốn mở ra thì phát hiện một ánh mắt. Là Tiểu Nữu Tể, cô bé không biết đã chạy đến lúc nào đang dựa sát vào khung cửa.
Từ Toa ngoắc tay: “Nữu Tể đến đây.”
Cảm nhận được ý tốt của chị họ, Nữu Tể lạch bạch đi vào, cô nhóc không leo nổi lên giường, lo lắng nhìn xung quanh.
Từ Toa đang muốn ôm cô bé lên, thì thấy cô bé đẩy chiếc ghế nhỏ qua, còn biết lấy phương tiện mượn sức nữa!
Nhưng mà, chiếc ghế nhỏ kia cũng không giúp được cô bé thuận lợi leo lên.
Cô bé bắt đầu nhìn xung quanh, không tìm thấy được gì nữa, thở dài ai oán.
Nhỏ như vậy còn biết sầu não.
Từ Toa cười xuống đất xách cô bé lên: “Chúng ta cùng nhau mở túi nhé.”
Nữu Tể lập tức khoanh chân ngồi vững.
Từ Toa mở bọc đồ, vừa thấy lập tức ngẩn ra: “Ôi, mẹ nó...”
Nữu Tể thò đầu nhìn, chỉ vào cái hộp, nghiêm túc nói: “Mạch nha.”
Cô bé nuốt nước miếng, nói thêm: “Uống ngon lắm.”
Lại bổ sung: “Ngọt.”
Từ Toa lấy hộp ra, hai hộp mạch nha, còn có hai cái hộp, là hai hộp sữa bột. Thời đại này, sữa bột còn đắt hơn mạch nha rất nhiều.
Phó trấn Du đem tới hai túi, Từ Toa mở túi còn lại, bên trong là hai hộp bánh quy hình động vật nhỏ và hai hộp thịt bò đóng hộp, hai chai đồ hộp, còn có một con gà.
Từ Toa: “Sao dì ấy lại tặng nhiều đồ như vậy.”
Mặc kệ là lúc nào thì lễ này quá nặng rồi.
Nữu Tể nhìn mấy món đồ ngon này chảy nước miếng.
Từ Toa nghiêng đầu nhìn bộ dáng tham ăn của con bé ăn hàng, gãi đầu: “Nữu Tể à, mấy đồ ngon này, sao chị có thể nhận!”
Tuy rằng cô cũng tặng quà cho phó trấn Du, nhưng người ta vừa tranh thủ công việc cho cô vừa chăm sóc bà ngoại cô, cô tặng chút quà cũng là nên làm. Nhưng hiện tại, người ta tặng nhiều như vậy, Từ Toa thật không biết làm sao trả lễ nữa.
Cho nên, quà cáp lễ lộc của người lớn là một việc khiến người ta khó xử!
Làm sao mới có thể thích hợp đây!
Từ Toa: “Nhiều đồ ăn ngon như vậy, chúng ta...”
Nữu Tể lập tức khua tay, vô cùng vui vẻ lắc mông nhỏ tiếp lời: “Ăn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận