Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 725. Gặp lại cố nhân 3

Chương 725. Gặp lại cố nhân 3
Chương 725: Gặp lại cố nhân 3
Hai người cùng nhau qua đó, nghe thấy Giang Phong và Từ Toa đang cãi nhau ầm ĩ, tán tỉnh lừa người.
“Khụ khụ.”
Ông ta tỏ ý một chút, đi tới bên cạnh bọn họ, mỉm cười: “Không quấy rầy các cháu chứ?”
Nói thực, đã quấy rầy rồi. Nhưng, chú đã nói như vậy, còn có thể làm thế nào được nữa?
“Bộ trưởng Quan, có chuyện gì sao ạ?”
Bộ trưởng Quan đoán vợ chồng nhỏ người ta cũng không muốn lải nhải mãi không xong với một ông già như ông ta, nên lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi chú thấy Giang Phong và người đó chào hỏi, cảm thấy bóng lưng của người đó rất giống một người quen của chú, chú muốn hỏi một chút, người vừa rồi có phải họ Nghiêm không?”
Ông hỏi xong lập tức nhìn chằm chằm vào Giang Phong, Giang Phong đáp: “Đúng ạ, đó là thầy giáo đại học năm đó của cháu, không ngờ đến mười bảy, mười tám năm rồi, bọn cháu còn có thể gặp nhau ở đây, thật đúng là rất đáng mừng.”
Bộ trưởng Quan: “Thật sự là ông ấy!”
Ông ta kích động nhìn Giang Phong, hỏi dồn dập: “Vậy ông ấy đâu? Chú phải tìm ông ấy thế nào? Cháu biết không?”
Giang Phong lắc đầu: “Thầy ấy đi rồi ạ, vừa rồi chú không nghe phát thanh gọi thầy ấy sao? Máy bay của thầy ấy đã cất cánh, thầy ấy đi ra nước ngoài tham gia hội nghị y học.”
Bộ trưởng Quan sững sờ, ngược lại Giang Phong rất bình tĩnh, anh nói: “Chú và thầy cháu cũng quen nhau ạ, rất trùng hợp đó.”
Bộ trưởng Quan gật đầu: “Ba mẹ chú là người ở nhà bọn họ, lúc còn nhỏ chú đều lớn lên ở nhà bọn họ. Khi hơn mười tuổi ông ấy được đưa ra nước ngoài, chú cũng bước trên con đường đó… Khi gặp lại vẫn chưa giải phóng, ông ấy học y trở về. Sau này giải phóng rồi, trái lại ông ấy không làm bác sĩ nữa, mà bắt đầu làm giáo viên. Người này…” Nói đến những chuyện này, ông ta cười, bảo: “Xem chú này, nhắc đến những chuyện này làm gì, người từng này tuổi rồi, cứ thích nhắc lại chuyện xưa.”
Giang Phong và Từ Toa đều khẽ cười.
“Duyên phận giữa người và người rất khó nói, Giang Phong mười sáu, mười bảy năm, hay là mười bảy, mười tám năm chưa gặp lại thầy của anh ấy, mà còn có thể tình cờ gặp lại trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể thấy chỉ có duyên phận, mới có thể gặp lại. Nếu như thầy Nghiêm và bộ trưởng Quan có duyên phận, nói không chừng rất nhanh có thể gặp lại. Nếu không thể gặp được, vậy thì không gặp được thôi? Làm người không cần phải quá cố chấp.”
Từ Toa khuyên bộ trưởng Quan, nhưng rõ ràng không có tác dụng gì cả, bộ trưởng Quan nở nụ cười, phất tay rời đi.
Bọn họ cùng nhau đi, Tiểu Đổng thấp giọng hỏi: “Sao chú không hỏi bọn họ xem có cách liên lạc hay không?”
Bộ trưởng Quan lắc đầu, đáp: “Bọn họ không chủ động nói, chính là không muốn nói, chúng ta hà tất phải khiến người khó xử. Hơn nữa, cháu đoán xem, nếu chú hỏi, bọn họ có nói không?”
Tiểu Đổng: “… Cái này không có gì không thể nói mà?”
Bộ trưởng Quan: “Là không có gì không thể nói, nhưng bọn họ không muốn nói. Bởi vì giao tình quá cạn. Tuy rằng chúng ta cùng nhau ra nước ngoài, cùng nhau ở chung hơn hai mươi ngày. Nhưng, cháu cảm thấy vợ chồng bọn họ vô cùng thân thiết với chúng ta sao?”
Tiểu Đổng: “Rất nhiệt tình ạ.”
Bộ trưởng Quan cảm thấy, quả nhiên Tiểu Đổng vẫn còn rất nhiều chỗ còn phải học hỏi.
Ông ta nói: “Vợ chồng bọn họ đối với ai mà không nhiệt tình? Mua củ khoai bên đường, bọn họ cũng có thể đi tiếp lời hỏi cái này hỏi cái kia, nói chuyện với nhau. Trên đường nhìn thấy một con chó hoang, Từ Toa còn có thể qua đó sủa đùa một tiếng chó, không phải nhìn thấy náo nhiệt muốn thêm náo nhiệt, mà thật sự là như vậy. Người càng như vậy, càng hóa bản thân mình và người khác thành một đường phòng tuyến ở trong lòng. Năm đó Giang Phong được tính là học trò đáng tự hào của Nghiêm Vũ, bọn họ mười mấy năm khó gặp lại, không có khả năng không trao đổi cách liên lạc. Chú nghĩ Giang Phong nhất định có cách liên lạc với ông ấy, nhưng, cậu ấy chưa có sự đồng ý của Nghiêm Vũ, sẽ không cho chú số điện thoại của ông ấy đâu, đây là đúng mực, cũng là lễ phép.”
“Ngược lại cũng đúng, không thông qua sự đồng ý của người trong cuộc đã cho số điện thoại của người ta cho người khác, là rất không lễ phép.”
Bộ trưởng Quan: “Chú già thật rồi, thật sự rất nhớ những bạn già đó…”
Ông ta vừa cười vừa bảo: “Cháu biết không? Nghiêm Vũ rất lợi hại, mười tháng sau khi ông ấy đi, đã bắt đầu rồi… khi đó chú thấy may mắn vì ông ấy đã đi. Nếu như ông ấy không đi, vậy kết quả của ông ấy sẽ không tốt. Nhà ông ấy cũng được tính là nhà tư bản đại địa chủ.”
Tiểu Đổng: “Có phải trước đây ông ấy…”
Cảm giác được tầm nhìn của bộ trưởng Quan, anh ta lập tức không lên tiếng nữa.
Lời như vậy không tiện nói ra.
Nhưng, bộ trưởng Quan cũng không để ý, chỉ nói: “Bây giờ cũng không phải khi đó, không cần nói chuyện đều phải nơm nớp lo sợ như vậy, thực ra cũng không có gì cả. Nhưng cháu nói trước mặt chú cũng bỏ đi, đừng nói nhiều ra ngoài, cháu đó, vẫn phải rèn luyện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận