Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 657. Hành trình đến thủ đô 7

Chương 657. Hành trình đến thủ đô 7
Chương 657: Hành trình đến thủ đô 7
Chỉ có điều, anh ta giàu có thế này, khó nói trong mấy năm đó đã làm ra bao nhiêu chuyện mờ ám.
Dù sao gia cảnh của người này, căn bản không có đồ cổ.
Bọn họ đi khắp nơi nện đồ, chỉ sợ cũng giấu được không ít đồ tốt.
Giang Phong để chuyện này ở trong lòng, định là sau đó sẽ nghe ngóng một chút, anh ấy à, chính là kiểu người thích xen vào việc của người khác.
Đặc biệt là đối với người ngứa mắt.
“Anh Lý, anh yên tâm, đồng hương đó của em, nhất định em sẽ xử lý cho anh.”
Giang Phong thất thần, chợt nghe thấy Hồ Hạnh Hoa nói như vậy, Hồ Hạnh Hoa nhìn thấy anh Lý không chịu nói gì nên nghĩ ra tất cả mọi cách nói mấy lời dễ nghe để dụ dỗ. Nhưng Giang Phong nghe mấy lời này xong lập tức đen mặt, sắc mặt âm trầm.
Anh lạnh lùng nhìn đồng chí nữ phía trước. Cảm thấy quả nhiên mình đã quá nhân từ rồi.
Hồ Hạnh Hoa đột nhiên cảm thấy càng lạnh hơn, cô ta xoa cánh tay, cười nói: “Hôm nay tụi em sẽ phục vụ anh...”
Hồ Hạnh Hoa và đồng chí nữ kia lập tức cùng bật cười, ha ha ha như là gà mái già.
Giang Phong bình tĩnh nhìn bọn họ đi vào một cái viện nhỏ, bảo sao bọn họ không cần tìm xe, chỗ này rất gần. Mấy người vào phòng, không bao lâu trong phòng truyền ra âm thanh kỳ quái. Mấy người này đều chơi cùng nhau, không ai đi cả.
Bên chỗ bọn họ bắt đầu, Giang Phong đã xoay người rời đi, không bao lâu, anh móc ra một tờ giấy đã viết trong cuốn sổ của mình, chạy tới đồn công an gần nhất, tuy anh không phải người địa phương nhưng cũng may bây giờ ai cũng nhiệt tình.
Sau khi nghe ngóng đã biết.
Giang Phong cột tờ giấy lên hòn đá sau đó ném đi.
Lúc này, đồn công an vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Hai năm qua thanh niên trí thức về quê nhiều, mà trong thành lại không có nhiều công việc để sắp xếp như vậy. Cho nên những việc xấu như vậy ngày càng tăng. Ngoài miệng người dân oán trách không nghiêm trọng. Nhưng đối với bọn họ mà nói thì không phải vậy.
Bọn họ thật sự rất bận, cũng đã hơn tám giờ rồi mà bọn họ vẫn còn họp.
“Bịch!” Trong lúc đang họp, một hòn đá lạch cạch bay vào từ cửa sổ, rơi thẳng vào trên bàn.
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, nhưng ngay sau đó, có người phản ứng nhanh chạy ra cửa, còn có người chạy ra từ cửa sổ. Mấy đồng chí nhanh chóng chạy ra ngoài, rõ ràng là rất nhanh nhưng lại không nhìn thấy ai cả.
Mà phó sở trưởng ngồi giữa đã mở ra tờ giấy, phía trên viết rõ ràng: số 245 hẻm Quỳ Hoa sau phố, có người tụ tập giở trò đồi bại.
“Sở phó, không đuổi kịp.”
“Sao?”
“Động tác của người này rất nhanh!”
Phó sở trưởng mở tờ giấy trên tay ra, mọi người nhìn thấy sắc mặt đều có chút khó coi, địa chỉ này cách chỗ của bọn họ rất gần.
Nếu như là thật, đây là ở ngay dưới mí mắt bọn họ làm chuyện gì?
Cho dù là thật hay giả thì nếu đã có người mật báo như vậy, tất nhiên bọn họ không thể ngó lơ.
Hơn nữa, gần đây thật sự rất loạn, nếu thật sự có chuyện như vậy cũng có thể làm gương.
“Tất cả các đồng chí chưa tan tầm tập họp lại, lập tức chuẩn bị đi hẻm Quỳ Hoa.”
“Rõ!”
Mọi người nhanh chóng hành động, không bao lâu, ngoại trừ nhân viên trực ra những người khác đều vội vàng ra ngoài. Thật ra Giang Phong cũng không đi xa, chỉ ở sau hẻm của con đường này, nhìn thấy mấy đồng chí cảnh sát nhân dân đi qua, anh cũng lập tức đi theo, không chỉ có đi theo mà còn âm thầm tiếc nuối sao mình lại không mang máy ảnh theo chứ.
Không thì có thể gửi ảnh của bọn họ đến tòa soạn rồi.
Cho tới bây giờ, Giang Phong chưa bao giờ cảm thấy mình là một người tốt, người khác tính toán anh một, anh sẽ trả lại mười!
Hồ Hạnh Hoa này anh nhất định phải xử lý.
….
Giang Phong mua đồ ăn vặt, hơn 10 giờ mới về. Ai không biết còn tưởng anh đi Siberia mua về. Ngoài ra, lúc anh về không mang theo gì cả, vừa mở cửa đã thấy Từ Toa bó gối ngồi trên giường, cô ngẩng đầu nhìn anh, hàm ý sâu xa nói: “Anh đi đâu đấy?”
Nhìn hai tay anh trống không, cô chau mày: “Đi về thời Đường hay thời Tần?”
Giang Phong cởi áo khoác để lên giường, nhìn hai đứa nhỏ đã ngủ, tay chân giang rộng, anh như người không xương dựa vào đầu giường, nói: “Anh đi làm chuyện tốt.”
Từ Toa liếc mắt nhìn anh, chớp chớp hàng lông mi dài.
Giang Phong: “Anh đi theo dõi Hồ Hạnh Hoa, sau đó tiện thể làm công dân tốt một lần.”
Từ Toa ngạc nhiên trợn tròn mắt, cô lập tức hỏi: “Tại sao anh lại theo dõi Hồ Hạnh Hoa?”
Cô nghi ngờ nhìn Giang Phong một lượt từ đầu đến chân, Giang Phong bật cười: “Đừng nói là em nghi ngờ anh nhé. Mắt nhìn của anh cũng không đến nỗi tệ như thế mà. Với lại, ngoài em ra, anh không hề hứng thú với bất kỳ ai khác.”
Anh giơ tay véo má Từ Toa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận