Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 59. Nghĩ nhiều tóc sẽ nhanh dụng

Chương 59. Nghĩ nhiều tóc sẽ nhanh dụng
Chương 59: Nghĩ nhiều tóc sẽ nhanh dụng
Từ Sơn nghĩ đến cảnh Trần Nhị bị đòn, nhìn lại vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, má lúm đồng tiền như có như không của cháu gái, bỗng rùng mình một cái. Anh ta cảm thấy cháu gái anh ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.
“Con nhìn gì mà nhìn, mau chóng cùng vợ con sắp xếp một chút, về phòng ngủ đi.”
Cổ Đại Mai ôm cô nhóc đi trước: “Con tắm cho con bé, đêm nay ngủ với con đi.”
Nhắc đến thì mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, nhưng mà lại khiến Từ Toa đánh giá cao Cổ Đại Mai, người này đúng là nói được làm được.
Những nữ hiệp như họ đều nói được làm được.
“À đúng rồi, cháu lấy khăn quàng cổ ra rồi, mợ tự chọn hai cái đi.”
Cổ Đại Mai vui mừng hớn hở: “Được.”
Người ở nông thôn đều ngủ sớm, một nhà ba người nhà Từ Sơn ra cửa, bà Từ lập tức kéo Từ Toa nói: “Cháu lại đây với bà ngoại.”
Từ Toa: “???”
Bà Từ mở ngăn tủ ra, lại đẩy hai lớp tủ tường ra, lấy ra một túi tiền màu trắng. Sau khi bà Từ mở ra đếm lấy 5 đồng đưa cho Từ Toa nói: “Hổ Nữu Nhi, cháu mua nhiều đồ như vậy cho trong nhà, cũng tốn không ít tiền, cháu cầm lấy số tiền này đi.”
Từ Toa đưa mắt nhìn thì phát hiện số tiền mà bà ngoại còn lại cũng chỉ nhiều hơn số này một chút.
Đừng thấy bà ấy vốn không đếm số dư lại, lại còn kịp thời giấu đi không cho Từ Toa thấy, nhưng mà vài đồng tiền như vậy vốn không cần thị lực tốt gì, liếc mắt là có thể ước chừng được.
Từ Toa lắc đầu: “Cháu không cần, cháu có tiền mà, hơn nữa bây giờ mỗi tháng cháu cũng có tiền lương.”
Cô rất quả quyết: “Cháu muốn đi ngủ rồi.”
Không đợi bà Từ kịp phản ứng bèn vội vàng chạy về phòng.
Bà Từ đuổi theo kéo cửa phòng mới nhận ra con bé này đã khóa cửa lại, bất đắc dĩ nói: “Con bé này, cháu làm gì vậy?”
Từ Toa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao cháu cũng không lấy tiền, không cần lại cho cháu.”
Lại suy nghĩ một lát, nói thêm: “Cháu có rất nhiều tiền.”
Bà Từ: “Vậy cháu mở cửa ra trước đi.”
Từ Toa: “Cháu không mở, cháu ngủ đây, haizzz.”
Bà Từ thật sự dở khóc dở cười, người nào đó vừa nói ngủ thì một giây sau đã ngáp. Bà ấy lại gõ cửa, Từ Toa kiên quyết không mở, bà Từ bất đắc dĩ cười cười, quay về phòng.
Từ Toa nghe thấy tiếng đóng cửa, thở dài một hơi, nhưng mà sau đó thì hai mắt lại mở to trừng lớn như bóng đèn, không ngủ được.
Người đàn ông xa lạ.
Tuy là ban ngày cô sống rất vui vẻ bình yên, nhưng mà lúc cần nghỉ ngơi thì Từ Toa lại nhớ đến người đàn ông kia.
Cô vẫn cảm thấy thành phố Giang hải đã không còn ai, dù sao thì thành phố Giang Hải trong giấc mơ của cô và thành phố Giang Hải trong thực tế hoàn toàn khác nhau. Theo cách nhìn của cô thì là không tồn tại chung một không gian. Lạnh lẽo, vắng vẻ, trống trải không một bóng người. Nhưng mà sao lại có người chứ?
Từ Toa siết chặt nắm đấm, lăn trên giường, thật sự khiến người khác phiền muộn mà.
Nhất thời Từ Toa cảm thấy không biết nên làm thế nào mới phải.
Nếu như hôm nay cô ngủ thì sẽ lại gặp được người đàn ông kia sao?
Từ Toa cũng không biết nhưng lại có vẻ bồn chồn, cứ như là thứ mà bạn tưởng là của mình, nhưng lại đột nhiên nhận ra nó còn có một chủ nhân. Cảm giác này rất kỳ lạ.
Từ Toa mím môi, yếu ớt thở dài.
Nhưng mà cô thiếu nữ rạng rỡ không hề chịu thua, sau khi nằm trên giường đất đếm đến một trăm thì Từ Toa... đã ngủ.
Đúng vậy, ngủ.
Phiền muộn của cô tuyệt đối không dài hơn mười phút.
Không khí lạnh lẽo, bầu trời đầy sương mù.
Từ Toa ngồi trên đầu giường hít một hơi thật sâu.
Rột rột, cô lại nữa rồi.
Từ Toa không phải là kiểu người khi đang đói bụng có người mời ăn thì kêu là mình no rồi, lập tức cầm xẻng nhỏ ra ngoài, còn gì mà nỗi lo trước khi ngủ gì đó cô đã hoàn toàn gác lại. Không có cách nào khác, nếu như là người tâm tư kín đáo thì sợ rằng phải suy nghĩ rất nhiều.
Ví dụ như: Thật sự là mình nhìn thấy có người, hay là đã nhìn nhầm rồi?
Ví dụ như: Ở đây sẽ có một người, hai người, hay liệu có nhiều người hơn không?
Ví dụ như: Sẽ có người khác tranh giành tài nguyên trong thành phố với mình sao?
Thậm chí sẽ nghĩ đâu là bước ngoặt dẫn đến những chuyện này.
Nhưng mà ai bảo đây lại là Từ Toa chứ, một cô gái nhỏ mười sáu tuổi, chỉ số IQ không cao, thể lực trung bình. Nên muốn cô nghĩ được nhiều như vậy chắc chắn là chuyện không thể nào, thoắt cái là cô đã quên mất chuyện buồn phiền, bắt đầu tiếp tục tìm tòi.
Dù sao thì nghĩ nhiều tóc sẽ nhanh rụng.
Từ Toa vẫn chưa muốn bị hói đầu.
Một thiếu nữ hói đầu, đáng sao?
Kỳ cục.
Nên không cần suy nghĩ nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận