Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 389. Tác dụng của Giang Phong 2

Chương 389. Tác dụng của Giang Phong 2
Chương 389: Tác dụng của Giang Phong 2
Từ Sơn lẩm bẩm: “Em cũng muốn đi.”
Từ Hồng Vĩ: “Em đi thì đừng gây trở ngại là tốt rồi.”
Giang Phong rất thận trọng, cho nên bọn họ càng không thể đi theo.
Giang Phong không giấu diếm bọn họ là vì quan hệ với Từ Toa. Hơn nữa, cho dù tách ra, chỉ sợ bọn họ cũng không có chứng cứ nói Giang Phong mua bán đồ. Nhưng, nếu bọn họ không biết tốt xấu mà đi theo thì không còn là chuyện như thế nữa.
Đừng thấy hiện tại chợ đen đang quản nghiêm, nhưng Từ Hồng Vĩ không phải người không biết tin tức gì.
Với lại, vào những năm 60 mọi người đều đói đến mức con bê cũng bán, có nhà nào mà không đến chợ đen chứ?
Ông nói: “Đi thôi, chúng ta quay trở về, tốt nhất là trên đường gặp được gà rừng...”
Còn chưa nói xong đã nhìn thấy một con gà rừng xông ra, đơn thuần là chạy thẳng về phía Giang Phong, Từ Hồng Vĩ nhanh chóng ra tay, hai ba lượt đã giải quyết nó.
Từ Sơn nhìn thấy anh rể Từ Hồng Vĩ nhà mình sạch sẽ lưu loát vặn cổ con gà, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt, lùi một bước.
Thời đại này đáng sợ nhất là, người khác đều là dùng võ lực áp chế, còn bản thân thì yếu đuối không giúp được gì.
Từ Hồng Vĩ một tay xách con gà, một tay sờ cằm, quay đầu nhìn Giang Phong, nói: “Kỳ thật, cậu ta cũng còn có chỗ dùng được.”
Từ Sơn: “...”
Từ Hồng Vĩ: “Chúng ta ở đây canh chừng Giang Phong, có thể thu hoạch được không ít.”
Từ Sơn: “Ôm cây đợi thỏ?”
Từ Hồng Vĩ mắt thấy cái “cây” chuẩn bị rời đi, nói: “Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
Từ Sơn buồn rầu thở dài một hơi đi theo Từ Hồng Vĩ.
Mặc dù không có Giang Phong là cọc nhử nhưng bọn họ cũng không có lên núi uổng công, trên đường xuống núi Từ Hồng Vĩ thu hoạch được một con gà và ba con thỏ.
Từ Hồng Vĩ hài lòng, nói: “Nếu trên núi ở chỗ bộ đội bọn anh có nhiều động vật như vậy thì tốt.”
Từ Sơn hiếu kỳ: “Trên núi chỗ các anh không có sao?”
Từ Hồng Vĩ than thở: “Có chứ, nhưng mà vô cùng ít, bọn anh bên đó có nhiều cao thủ đều đi săn, không ít người vụng trộm đi để cải thiện bữa ăn ngon. Bên đó nhiều núi nhưng đã bắt đến tuyệt chủng rồi.”
Ai mà không muốn cải thiện cuộc sống này chứ?
Từ Hồng Vĩ nhe răng: “Vẫn là núi bên này của chúng ta tốt, động vật nhiều!”
Ông đảo mắt nhìn xung quanh, tuy là vào mùa đông nhưng ông có cảm giác như nhìn thấy một núi thịt.
“Nếu như bọn anh đóng quân bên đây thì tốt quá. Chỉ cần ném Giang Phong lên núi, chậc...” Nghĩ thôi đã muốn cười ra tiếng.
Từ Sơn: “...” Không phải lúc nãy anh còn rất ghét bỏ Giang Phong sao?
Đàn ông, thật là dễ thay đổi.
Nhưng mà sau đó anh ta liền trở nên nghiêm túc: “Anh rể, cái đó, lát nữa chúng ta tách ra đi lặng lẽ thôi. Mấy bà thím trong thôn chúng ta đang làm việc, nếu mà nhìn thấy gà rừng, thỏ hoang tuy không thì thầm trước mặt nhưng sau lưng sẽ truyền ra ngoài, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.”
Từ Hồng Vĩ: “Ừm.”
Từ Sơn lại tiếp tục lầu bầu: “Nhưng mà có thể hôm nay xong việc sớm, người ở lại không còn nhiều. Không biết trước năm mới đưa hàng xong có lấy hàng nữa không.”
Từ Hồng Vĩ tò mò: “Những việc này đều là Từ Toa khuyến khích?”
Từ Sơn gật đầu: “Còn không phải sao?”
Anh ta cảm thán: “Từ lúc Từ Toa dẫn dắt các nữ đồng chí trong thôn kiếm tiền, em ra cửa đều được người ta khen đẹp trai giỏi giang.”
Nói những lời này, Từ Sơn rất là tự đắc.
Từ Hồng Vĩ nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: “Nếu em thích được khen ngợi như vậy thì nên tự mình cố gắng.”
Từ Sơn mặt đau khổ, nhỏ giọng làu bàu: “Vậy, hay là em vẫn lười biếng thôi?”
Xem đi, con người này chính là như vậy.
Từ Hồng Vĩ cảm thấy có đôi khi mình chướng mắt Từ Sơn thật sự có lý do.
Thật ra cũng bởi vì Từ Toa không ở đây, nếu Từ Toa ở đây ít nhiều gì cũng có chút đoán ra được, vì sao trong tiểu thuyết cuối cùng Từ Hồng Vĩ và nhà họ Từ ngày càng xa cách gần như không còn liên lạc. Vì Từ Hồng Vĩ và Từ Sơn về cơ bản là hai dạng người.
Không nói đến người nào không tốt, mỗi người có cách sống riêng.
Nhưng, tính cách thật sự khác xa.
Chẳng qua hiện nay Từ Toa không xảy ra chuyện, cả nhà hòa thuận vui vẻ, Từ Hồng Vĩ và Từ Sơn tiếp xúc nhiều hơn còn có thể nói chuyện một hai, tình cảm con người không chỉ dựa vào ở chung là được.
Từ Hồng Vĩ lại nói: “Lần này anh trở về, cảm thấy thôn chúng ta không có gì thay đổi nhưng mà tinh thần đã khác. Như thế thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận