Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 216. Thùng tưới hoa

Chương 216. Thùng tưới hoa
Chương 216: Thùng tưới hoa
“Đã khiến anh thêm phiền toái rồi.”
Giang Phong nghiêm túc lắc đầu: “Không đâu.”
Anh chân thành nhìn cô, nói: “Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, tôi nên giúp cô.”
Vẻ mặt anh càng thêm nghiêm trang: “Loại người không có may mắn gì như tôi, phải làm nhiều chuyện tốt, thì vận may mới có thể tốt hơn một chút.”
Từ Toa: “…”
Tôi thường xuyên nghi ngờ, có phải là anh ở trong núi lâu rồi đúng không.
Vì sao, suy nghĩ của hai chúng ta lại không cùng một chiến tuyến.
Nhưng mà, Từ Toa lại nói: “Vậy thì đội ơn anh đó!”
Cô nói: “Chúng ta bây giờ có cần cho bọn họ chút gì đó làm thù lao không?”
Giang Phong: “Tạm thời không cần!”
Anh mỉm cười: “Cho dù cô có núi vàng, cũng không cần sốt ruột.”
Từ Toa ngẫm nghĩ, cũng đúng là đạo lý này, cô nói: “Lại nói, tôi thật ra rất muốn tổng hợp lại một số đồ tạm thời không dùng được lại tiện dụng cất vào một chỗ. Nếu có thể xếp gọn lại thì về sau sẽ thuận tiện rất nhiều.”
Giang Phong: “Tạm thời không dùng được?”
Từ Toa: “Ví dụ như vàng lần trước.”
Giang Phong nghĩ đến lần trước tìm được một thỏi vàng nhỏ ở trong khu nhà ở nọ, Từ Toa xác thật cũng chưa lấy đi.
Anh nói: “Như vậy cũng hợp lý, cô có thể tìm một nơi thích hợp. Đợi đến ngày mưa tôi đến, cùng cô sắp xếp.”
Từ Ta: “Chính là đến 12 giờ là chúng ta sẽ rời đi rồi, hơn nữa vị trí của tôi, gần còn được, xa một chút tôi không biết lái xe, thật sự là rất phiền phức.”
Nói cho cùng, cô vẫn phải học lái xe.
Nhưng mà học lái xe cũng có mặt trái- tốn xăng dầu.
Đương nhiên, sự thật làm gì có cái gì là không có mặt trái, những cái khác sử dụng là hao mòn, mấu chốt là: Học lái!
Từ Toa: “Anh nói xem nếu tôi muốn tìm chỗ dạy lái xe? Vậy phải tìm ở đâu?
Giang Phong: “Bình thường thì không có. Hiện tại loại chuyện tốt này, ai sẽ giao cho người khác?”
Từ Toa nói thầm, một cái lái xe mà thôi, làm gì mà coi như kỹ thuật hiếm có. Nhưng mà đây là thập niên 70!
Cô nói: “Đồng chí vẫn cần nỗ lực!”
Giang Phong nở nụ cười, anh đưa tách trà lạnh đã pha xong cho cô, nói: “Cô nếm thử hương vị đi.”
Từ Toa cúi đầu cái miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm, nói: “Có chút nóng! Nhưng mà ngọt.”
Cô nói: “Anh hẳn là không nỡ bỏ nhiều đường nhỉ?”
Giang Phong không che giấu: “Không phải đường, tôi dùng vật thay thế đường, vốn dĩ tôi cũng không nghĩ đến, chẳng qua không phải là do lần trước thấy cô cầm chai nước uống kia ư? Thứ đó cũng dùng loại thay thế đường, cho nên tôi học theo.”
Từ Toa giơ ngón tay cái lên: “Thông minh.”
Giang Phong bật cười.
Anh nói: “Lần trước cầm bánh trôi từ chỗ của cô, tôi vẫn chưa ăn, tôi nấu cho cô một ít nhé?
Từ Toa: “Được!”
Cô nói: “Nấu nhiều một chút, tôi mang về nhà cho bà ngoại ăn, đúng rồi, cái này Nữu Tể có thể ăn được không?”
Loại chuyện này, chắc chắn phải hỏi bác sĩ chuyên nghiệp.
Giang Phong hỏi lại: “Vì sao không thể ăn?”
Từ Toa bị nghẹn họng, cũng đúng, hiện tại bọn nhỏ làm gì có yếu đuối như mấy chục năm sau chứ? Có đứa mới sinh ra được mấy ngày cũng chỉ có thể uống nước cơm, ngay cả sữa cũng không được một ngụm. Cuộc sống chính là như vậy. Không có biện pháp.
Từ Toa: “Ồ.”
Giang Phong: “Thật bánh trôi không dễ tiêu hóa, nhưng mà ăn ít một chút cũng không có việc gì. Đừng cho Nữu Tể ăn nhiều.”
Từ Toa vội vàng gật đầu: “Đã biết.”
Giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ.
Giang Phong nhìn cô vài cái, anh thấp giọng nói: “Lần trước cô cho tôi canxi, tôi cho Lâm Châu và Lâm Tiểu Muội uống.”
Từ Toa: “Cho đi, vốn dĩ chính là để cho người cần thiết.”
Từ Toa không cảm thấy mình là thánh mẫu, nhưng cũng không phải cái loại này trong người có một tòa núi vàng núi bạc, lại thờ ơ nhìn trẻ em, những người khó khăn phải chịu đau đớn. Lâm Tiểu Muội ba tuổi rưỡi còn không biết đi, thật sự phải bồi bổ.
Từ Toa đang suy nghĩ, Giang Phong nhìn về phía Từ Toa, nói: “Nếu, có người dùng bảo bối để đổi đồ ăn với cô, cô có bằng lòng không? Tất nhiên, tôi chắc chắn không để cô liên lụy. Người khác cũng sẽ không biết.”
Từ Toa thuận miệng: “Bảo bối?”
Giang Phong nghiêm túc: “Ngọc trai tự nhiên.”
Từ Toa phụt một tiếng, một ngụm trà lạnh lại phun ra…
Cô hôm nay, đã trở thành thùng tưới hoa rồi!

Từ Toa vốn cho rằng, lần trước, không có ngọc trai.
Nhưng mà cô không ngờ rằng, không phải không có, mà là, không bị lộ ra!
Cô và Giang Phong biết nhau chưa lâu, nhưng mà Giang Phong biết cô có thể lấy ra đồ vật, ngọc trai đối với cô mà nói không coi là vật gì đáng giá. Cho nên nếu là anh tìm được, anh sẽ không giấu đi. Hôm nay đột nhiên nhắc tới …Từ Toa: “Tiểu Lâm Châu?”
Giang Phong kinh ngạc nhìn cô, hỏi: “Sao cô biết.”
Từ Toa: “Đoán.”
Đừng nhìn Giang Phong là người tốt, nhưng người như anh, lại không phải một người nhiệt tình.
Anh cười, chính là đơn thuần nhìn đến “Người sống” cao hứng cười, mà không phải đối bạn mang theo ấn tượng tốt khác.
Nếu như bạn thật sự cảm thấy anh cười với bạn là thích bạn, như vậy thì chỉ có một mình bạn tự mình đa tình mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận