Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 87. Học bá

Chương 87. Học bá
Chương 87: Học bá
Từ Toa mở to mắt nhìn: “Người như anh lại còn không tốt? Vậy thế nào mới gọi là tốt? Anh cũng đừng khiêm tốn nữa.”
Bác sĩ Tiểu Giang làm ra vẻ suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy người như tôi được xem là tốt ư?”
Từ Toa kiên định: “Đương nhiên rồi!”
Bác sĩ Tiểu Giang bật cười, gần như càng vui vẻ hơn mấy phần, anh ngẩng đầu nhìn về phía cổng công xã: “Đến nơi rồi.”
Anh nhìn thoáng qua, nói thêm: “Theo như tôi thấy, hình như bên thanh niên trí thức còn chưa đến.”
Từ Toa: “Đành phải chờ họ thôi, thật đúng là cao su, nói là buổi sáng đến đón người, bây giờ là xế chiều rồi, người cũng không thấy bóng dáng đâu.”
Sở dĩ Từ Toa nói như thế là vì hoàn toàn không biết, thời đại này, 10 chiếc xe lửa thì có đến 9 cái trễ giờ, từ nơi khác đến, đâu thể chính xác thời gian được? Hiện tại sắp xếp thanh niên trí thức cũng phân chia theo tình hình, mấy năm trước, đám người thanh niên trí thức xuống nông thôn đều chia ở ngay trong khu vực.
Nhưng bây giờ đã là thập niên 70, đã không thể sắp xếp đủ ở ngay trong khu vực, phần lớn là từ nơi khác đến.
Hẹn buổi sáng đến, thực tế buổi trưa đến nơi đã được xem như là nhanh.
Thậm chí, còn có chuyện ngày hôm sau mới tới.
Tương đương với việc không đúng giờ.
“Cô định ở đây đợi hay là về thôn?”
Từ Toa kiên định lắc đầu: “Tôi đợi ở đây!”
Cho dù phải đợi đến khi trời sập, cô cũng phải đợi.
Bảo cô đi, đó là việc không thể nào.
Đi là chuyện không thể nào, cô vẫn còn hai gói bưu kiện kia nữa, cứ thế mà đi bộ về hay sao?
Từ Toa: “Cảm ơn anh nhé, bác sĩ Tiểu Giang, nhưng mà tôi vẫn định đợi mấy người họ rồi cùng nhau về. Nếu như mà anh đang có việc gấp, thì cứ về thôn trước đi.”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu, nói một câu được, ngay lập tức lại nói: “Cô ngồi bên đó một lát đi, bây giờ trời vẫn còn nắng, phơi nắng lâu sẽ bị cảm nắng đấy.”
Từ Toa bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn: “Được rồi.”
Bác sĩ Tiểu Giang này, quả nhiên là một người tốt.
Bác sĩ Tiểu Giang chưa đi được bao lâu, chú Ngưu Tam nhìn thấy bóng lưng của bác sĩ Tiểu Giang, khen ngợi: “Chàng trai này, đúng là người tốt đấy.”
Từ Toa gật đầu phụ họa, tán đồng nói: “Nhìn qua, anh ấy thật đúng là một người tốt.”
Chú Ngưu Tam: “Chỉ có điều đứa trẻ này mệnh khổ, là một người tốt, cho dù là một thanh niên tốt lại có bản lĩnh, sau cùng vẫn cô đơn.”
Từ Toa cũng biết, cả nhà bác sĩ Tiểu Giang cũng chỉ còn lại mỗi mình anh, nhưng mà cô càng suy nghĩ tỉ mỉ, lại càng không hiểu.
“Mệnh khổ?”
Chú Ngưu Tam gật đầu đáp: “Sao lại không khổ đây? Từ nhỏ cậu ta đã cùng ông nội sống nương tựa vào nhau, thật vất vả mới sống qua ngày, thằng bé này cũng là người tài giỏi, còn nhỏ đã thi đỗ đại học. Phải biết rằng, cậu ta mười mấy tuổi thi đỗ đại học, đó là độc nhất vô nhị đấy. Thời buổi này có mấy vãn bối thi đỗ đại học chứ, chuyện này giỏi biết bao nhiêu. Thế nhưng cháu nhìn xem, vận may của cậu ta thật đúng là kém, lúc cậu ta thi đỗ đại học thì ông nội qua đời, thật vất vả lắm mới tốt nghiệp được đại học, vốn tưởng rằng cậu ta có thể có một tương lai xán lạn, đột nhiên nói sinh viên học đại học là vô dụng, cậu ta chỉ có thể về quê làm bác sĩ, chú cảm thấy số mệnh của đứa nhỏ này không tốt, việc gì cũng lỡ một bước.”
Từ Toa vừa nghe tới đây, mở to con mắt, hết sức bàng hoàng: “Anh ấy mới bao nhiêu tuổi, mà đã học xong đại học rồi!”
Chú Ngưu Tam đáp: “Chắc khoảng hơn hai mươi, hình như mười mấy tuổi cậu ta đã thi đỗ đại học. Cũng đã tốt nghiệp được mấy năm, nhẩm tính thời gian tốt nghiệp cũng phải 5 năm rồi. Năm nay cậu ta cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, cụ thể bao nhiêu tuổi thì chú cũng không rõ lắm, chắc cũng khoảng cỡ 21, 22 tuổi thôi? Không qua 23 đâu.”
Từ Toa bấm đốt ngón tay tính nhẩm, giả dụ như, bác sĩ Tiểu Giang 22 tuổi.
Gương mặt của bác sĩ Tiểu Giang trẻ như thế, Từ Toa cảm thấy tính 22 tuổi cũng là khá lớn.
Tốt nghiệp năm năm, đại học bốn năm, cũng tức là nói… 13 tuổi, anh đã thi đỗ đại học?
Từ Toa: “......”
Đây phải chăng chính là học bá trong truyền thuyết.
Đây là lần đầu tiên Từ Toa trực tiếp được nhìn thấy.
12 – 13 tuổi đã có thể thi đỗ đại học, đây không phải học bá thì là gì. Từ Toa cảm thấy ê ẩm, cô ghé vào chiếc gùi của mình, cảm thán: “Cũng may bây giờ mình không cần đi học nữa, nếu không gặp phải con nhà người ta như thế này, đúng thật là mất mạng mà.”
Từ sâu trong nội tâm của Từ Toa, chính là niềm vui mừng vô hạn.
Nhưng mà, ai mà biết được cơ chứ?
Nào ai biết được chuyện của sau này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận