Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 512. Kết hôn 1

Chương 512. Kết hôn 1
Chương 512: Kết hôn 1
Thật ra thứ mà Giang Phong cấp cho cũng chẳng phải là quần áo mới, không phải không thể cấp cho mà là không dám cấp. Nếu như tất cả đồ mang đến đều là đồ mới, vậy thì chắc chắn có người sẽ hoài nghi nhưng đem đồ cũ đến vậy thì không giống nữa rồi.
Tuy rằng quần áo cũ này đều mới hơn so với quần áo mới của bọn họ nhưng luôn có thể nhìn ra được dấu vết quần áo đã mặc qua.
Vì vậy Giang Phong nói mình đã đi mượn đồ, mọi người cũng chẳng nghi ngờ.
Mọi người tập trung đông đủ, Từ Lập liền bắt đầu kêu gọi: “Nào nào, tất cả qua đây đi, tôi giúp mọi người đeo hoa cài áo.”
Hoa cài áo?
Đây lại là một từ hình dung hoàn toàn xa lạ.
Chỉ là vừa nhìn thấy món đồ đó mọi người đều vô cùng kinh ngạc: “Ôi má ơi, sao mà còn có cả cái này nữa ư?”
Thật sự là hoa, hoa bằng vải màu đỏ tươi, Từ Lập giúp từng người một đeo lên vị trí trước ngực họ rồi nói:
“Oách lắm oách lắm.”
Không thể không nói, hôm nay gần như chính là ngày vẻ vang nhất trong cuộc đời của tất cả chàng trai đã lớn đến chừng này của thôn Thượng Tiền Tiến. Người nào người nấy đều cảm thấy, cho dù là làm cán bộ ở trong thành phố có thể cũng chẳng vẻ vang được như bọn họ.
“Giang Phong đâu?”
Vừa vặn ngay lúc Giang Phong mới thay đồ xong, chỉnh trang thỏa đáng rồi đi ra ngoài.
Anh vừa xuất hiện mọi người lập tức cảm thấy, quả nhiên phượng hoàng và gà đất vẫn không như nhau được, ban đầu bọn họ đều nghĩ mình đã là rất rất oách rồi nhưng mà nhìn thấy Giang Phong, lập tức cảm thấy mình thật sự cũng chẳng tính là gì cả, quần áo này đều giống nhau, thế nào mà trông Giang Phong khôi ngô tuấn tú hơn họ nhiều thế nhỉ.
Hơn nữa, trên người Giang Phong còn có một luồng sinh lực mà mọi người không nói rõ ra được, bọn họ thật sự là không nói rõ ràng được, dù sao đi nữa thì cũng cảm thấy Giang Phong mà chỉnh trang lên như này giống như cậu ấm của gia đình có tiền.
Bọn họ chưa từng gặp qua người kiểu đấy nhưng không ngăn được họ mặc sức tưởng tượng.
Nếu như bọn họ sống ở thời hiện đại thì sẽ biết được có một từ gọi là: Khí chất.
Trái lại Từ Lập vừa nhìn thấy Giang Phong liền cau mày nói: “Sao cậu không mặc áo sơ mi đỏ?”
Giang Phong: “Nếu như mặc áo đỏ vậy thì lúc đeo hoa cài áo của chú rể sẽ không nổi bật.”
Giang Phong luôn muốn hoàn hảo một chút nhưng đến tối qua mới cảm thấy, bản thân mình vẫn còn kém nhiều lắm. Ngay cả quần áo cũng không hợp, thật ra không phải quần áo không hợp, anh đã thử mặc rất nhiều đồ, đã chọn ra cái thích hợp nhưng lại quên mất còn phải đeo hoa cài áo màu đỏ tươi nữa.
Nếu không làm sao mà nhìn ra anh là chú rể đây.
“Vậy cũng phải mặc màu đỏ đó, cậu phải mặc màu đỏ chứ! Người khác muốn mặc còn không được đấy, thế mà cậu lại không mặc!” Từ Lập quả thật như một con gà trống gáy, anh ta nói:
“Áo sơ mi của cậu là màu đỏ sẫm, vô cùng tối màu, cái hoa cài ngực này thật ra vẫn nổi bật lắm. Hơn nữa, các cậu đều mặc áo sơ mi trắng, thế chẳng phải cậu với mấy người này như nhau à? Làm sao có thể nhận ra cậu là chú rể? Đi thay đi thay!”
Hiếm khi thấy Từ Lập khí phách mười mươi vậy đó.
Giang Phong lưỡng lự một chút, ít khi thấy anh không có lập trường vững vàng, cho dù nhìn anh rất bình tĩnh nhưng thực ra có một đống rối ren ở trong lòng. Toàn thân đều căng thẳng hơn so với bất kì ai, suy cho cùng thì anh mới là chú rể mà. Giang Phong nghe lời của Từ Lập, quay người bước vào phòng, thời gian không bao lâu sau đã thay lại áo sơ mi đỏ sẫm.
Cái áo sơ mi này không phải là màu đỏ tươi của hoa hồng đỏ truyền thống, ngược lại là màu đỏ sẫm rất hiếm thấy, chẳng qua là Giang Phong mặc màu đỏ sẫm này lên nhìn không hề ẻo lả, ngược lại có vẻ toàn thân đều vô cùng có tinh thần, hơn nữa dường như càng tôn lên nước da trắng của anh.
Nhị Hổ xúc động: “Thật đúng là ‘nhân bì nhân ắt chết, vật bì vật tất bỏ’ mà. Tôi cuối cùng cũng biết Giang Phong nhà người ta vì sao có thể lấy được vợ rồi.”
[“Nhân bì nhân ắt chết, vật bì vật tất bỏ”:
Nguyên gốc - 人比人的死,货比货得扔 - Trên Baidu giải thích rằng nếu so sánh hàng hóa, đồ vật với nhau thì món đồ nào kém chất lượng sẽ phải vứt bỏ; So sánh người với người thì người nghèo sẽ không thể sống. Mỗi người mỗi khác, mỗi vật mỗi khác nên phải biết cách hài lòng với mình, không thể so sánh một cách mù quáng. Ví như nếu bạn cứ nhất định phải so bì sự giàu có với Jack Ma thì bạn sẽ bị tức chết; nếu bạn nhất định phải lấy Oppo và Apple ra so với nhau, vậy thì bạn sẽ đem quăng Oppo đi.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận