Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 441. Thời gian 6

Chương 441. Thời gian 6
Chương 441: Thời gian 6
Nhưng anh vẫn tiến lên một bước, nhìn gương mặt của Từ Toa, nói: “Em như vậy rất đẹp.”
Đôi mắt sáng ngời và trong suốt.
Từ Toa nhếch khóe miệng, Giang Phong không nhịn được, duỗi tay xoa gương mặt cô nhẹ nhàng, Từ Toa lùi về sau một bước, hỏi: “Anh làm gì thế? Anh đừng nổi lên sắc tâm đấy nhé.”
Giang Phong dở khóc dở cười, anh không nhịn được trực tiếp nhéo mặt cô, gương mặt của cô đàn hồi, vô cùng mềm mại, Giang Phong nói: “Còn nói vớ vẩn nữa là anh không khách sáo đâu.”
Từ Toa nhìn Giang Phong với đôi mắt trừng to và tròn xoe, đáp: “Vậy anh còn muốn ra tay với em chắc?”
Giang Phong cố tình lộ ra nụ cười vô cùng xấu xa, bảo: “Em... đoán... xem?”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, nói: “Anh phiền quá!”
Giang Phong duỗi tay nắm bàn tay nhỏ của cô, nghiêm túc nói: “Em như vậy thật sự rất ưa nhìn.”
Từ Toa: “Anh không cần lặp lại, em cũng biết em ưa nhìn, không ưa nhìn thì em cần gì phải ăn diện chứ? Nhìn em như vậy, cũng được tính là một cô nàng sành điệu nhất chứ hả?”
Giang Phong gật đầu: “Ừ.”
Anh hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh mặc bộ này thế nào?”
Từ Toa duỗi tay đụng vào kính mắt viền vàng của anh, hỏi: “Anh lấy cái này ở đâu ra vậy?”
Giang Phong: “Nhìn thấy ở bên đó, anh chỉ cảm thấy phối lên như vậy chắc hẳn rất ổn.”
Từ Toa cười khanh khách, gật đầu khen ngợi: “Trông anh rất sang trọng.”
Tuy rằng hình như tây trang của hãng này cũng không rẻ, nhưng Giang Phong lại mặc ra được hiệu ứng may đo thủ công cao cấp, Từ Toa: “Anh nhìn thấy mác không?”
Giang Phong gật đầu: “Nhìn thấy rồi.”
Anh còn cố dằn lòng một lúc lâu, mới lấy lại bình tĩnh, bây giờ cả người anh từ trên xuống, bao gồm cả trong lẫn ngoài, vậy mà đã hơn ba mươi nghìn tệ rồi.
Giang Phong: “Anh thậm chí còn nghi ngờ đây là số tiền lớn mà mình từng nhìn thấy lúc nhỏ đó.”
Từ Toa cũng nghe qua, những năm ba mươi, bốn mươi vẫn chưa giải phóng, tiền tệ rất loạn, có khả năng hơn mấy trăm nghìn tệ cũng chỉ có thể mua được một cây hành.
Từ Toa: “Anh cảm thấy là loại tình hình đó sao?”
Giang Phong lắc đầu: “Anh biết không phải, đó là quá khứ, còn nơi này là... tương lai.”
Tuy anh hơi dừng một chút, nhưng lại vô cùng khẳng định, chỉ có thể nói giá cả đã tăng lên. Anh nhìn xung quanh một vòng, cũng rất chắc chắn cuộc sống đã trở nên tốt hơn.
“Không ngờ đồ ở nơi này lại trở nên đắt như vậy.”
Từ Toa đáp: “Cũng có cái rẻ mà. Đi, đi, em dẫn anh xuống siêu thị dưới tầng xem.”
Cô nhớ trong siêu thị cũng bán quần áo, nhưng trong siêu thị thoải mái hơn rất nhiều, cũng không đắt cho lắm, gần như ai cũng mua được, nhưng cũng đừng yêu cầu kiểu dáng gì, chỉ bình thường thôi.
Đồng chí nam thời thượng và cô gái thời thượng cùng nhau chuẩn bị xuống lầu, Giang Phong cúi đầu nhìn bộ dáng loạng choạng này của Từ Toa, nói: “Em thay quần áo đi, anh thấy em đi như vậy không tiện cho lắm, còn nữa, thực ra còn hơi lạnh nữa.”
Lời này thật sự không giả, tuy rằng Từ Toa làm điệu, nhưng lúc này, trên người đều nổi hết da gà da vịt.
Đừng thấy nhiệt độ trong ngày ở trung tâm thương mại vô cùng tốt, nhưng bây giờ không có điện, không thể cung cấp hệ thống sưởi, nên trong trung tâm thương mại vẫn lạnh. Thật sự nếu chưa từng hoàn toàn so sánh, sẽ không nhìn thấy được sự quan trọng của điện lực đối với một thành phố.
Từ Toa thay lại quần áo của mình, thì Giang Phong cũng đã thay xong. Cô phồng má, hỏi: “Sao anh lại thay, anh cũng không lạnh mà?”
Giang Phong: “Hợp với em.”
Từ Toa nở nụ cười, tâm trạng rất tốt.
Hai người cùng nhau xuống lầu, siêu thị ở tầng hầm đầu tiên, Từ Toa nói: “Tầng một dưới lòng đất của nơi này là siêu thị, tầng hai, tầng ba và tầng bốn dưới hầm đều là bãi đỗ xe, nếu không phải không hợp thời cơ, thì em cũng muốn mang xe ra ngoài.”
Giang Phong: “... Em đừng tự tìm đường chết.”
Giang Phong: “Em cũng chỉ nói thế thôi.”
Cô cũng không phải ngu ngốc thật, xe mà ba cô làm ra, điên sao?
Thứ không thể mang ra ngoài từ nơi này được nhất chính là xe, tuy rằng thật sự rất thuận tiện.
Từ Toa dẫn Giang Phong xuống siêu thị, nói: “Đi nào, siêu thị này rất lớn.”
Giang Phong nhìn chằm chằm vào các xe hàng bán đồ, nói: “Cái này thật sự rất thực dụng.”
Từ Toa: “Anh muốn lấy ra ngoài một cái không? Bên ngoài có thứ này sao?”
Giang Phong nghĩ ngợi một chút, đáp: “Chắc hẳn không thành vấn đề, nguyên liệu này không tính là hiếm thấy, trạm thu mua phế phẩm cũng có thể gom được một bộ. Mà đối với một vài công nhân khéo tay mà nói, chiếc xe đẩy này cũng không phải công việc vô cùng phức tạp gì, chắc hẳn không hàm lượng kỹ thuật lớn. Có điều màu sắc này có hơi rực rỡ, nhưng cũng không tính là nổi bật gì cho cam.”
Từ Toa: “Vậy chúng ta lấy hai cái ra ngoài đi?”
Ồ không, còn có Hồ Hạnh Hoa nữa.
Cô vỗ đầu: “Không được, không thể mang ra ngoài được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận