Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 636. Hết sạch

Chương 636. Hết sạch
Chương 636: Hết sạch
Chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là quen tay hay việc: “Quẹo xem quẹo xem đi, đi qua thì dừng chân ghé lại đừng đi luôn. Quần bò phong cách những người ở Đại Tây Dương trên phim truyền hình đây, quần bò nhập khẩu đây…”
Trần Tam vừa hét xong lập tức có người sáp lại: “Ồ, đây là quần bò?”
Đây là một cô gái thời thượng xinh đẹp, bên cạnh cô ta còn có một người khác nữa. Cô gái đó cuối đầu sờ thử chất vải rồi lật lưng quần nhìn thấy ở bên trên dường như là nhãn hiệu bằng giấy, bên trên toàn là chữ tiếng anh được may trên cạp quần.
Cô ta vội vàng hỏi: “Cái quần này bao nhiều tiền thế?”
“105.”
“Ối!” Hai cô gái trái lại hít sâu một hơi, người bày hàng ở xung quanh cũng kinh ngạc nhìn qua. Không thể tưởng tượng được.
Một tháng lương ở thời đại này mới có ba bốn mươi đồng, cái quần bán giá 105 đồng là quá đắt đó.
Anh cả Hoàng vừa hét xong cũng đã hối hận, anh ta cảm thấy món đồ ngoại quốc này là đồ tốt thì phải muốn bán giá này mà nói xong cũng cảm thấy cao.
“Anh giảm chút đi, chúng tôi lấy hai cái.”
Hai cô gái đối mắt nhìn nhau, anh hai Hoàng véo anh cả nhà anh ta một phát rồi nói: “95 một cái.”
Bỗng chốc đã rẻ đi 10 đồng.
Anh hai Hoàng thành thật nói: “Chúng tôi vừa mới đến đây, các cô là khách hàng đầu tiên, chúng tôi cũng ra một cái giá thực tế. Hai em gái trở về phải tuyên truyền thật tốt một chút cho chúng tôi đấy nhé! Chúng tôi thấy cô cũng xinh đẹp, mặc lên chắc chắn xuất sắc, mặc đi ra ngoài làm mẫu thì mới dám đưa ra giá này. Nhưng mà người khác lại đến thì chúng tôi bán không nỗi giá 95 đâu.”
Hai cô gái được khen vui ra mặt.
“Vậy được thôi nhưng mà tôi không mang đủ tiền, anh giữ lại cho tôi đi, tôi đi về lấy tiền.”
“Được. Cô yên tâm, tôi để nó lên phía trên cho cô.”
“Ôi? Đây là nơ cài tóc phải không? Sao mà đẹp như thế chứ?” hai cô gái lại dính mắt vào nơ cài tóc, bọn họ liếc mắt nhìn đã ưng ý nơ cài tóc bằng nhung màu đỏ, bên trên còn đính hạt trân châu màu trắng, trông có vẻ cực kỳ đẹp đẽ, sang trọng.
“Một cái 5 đồng, một lúc cô mua hai cái quần bò, nếu cô muốn thì tôi lấy giá thấp nhất cho cô.”
“Ôi. Đây chẳng phải là quần bò à?” Lúc này lại có người khác đến.
“Đây là…”
“Á, không phải tất cả là quần ống loe à?”
“Đương nhiên rồi, bất kể là chất liệu gì đều có, loại nào cũng có. Cô đừng xem thường cái quần ôm này, cô mặc cái quần ôm này rồi đi thêm đôi ủng nhỏ, ui cha ui, chưa từng gặp cô gái nào đẹp như thế…”
“Chúng tôi bên này ba cái…”
Một ngày trôi qua, toàn bộ 3000 cái quần bò trong tay mấy người bọn họ đã bán sạch.
Không chỉ như thế, nơ cài tóc mà chuyến này bọn họ lấy đi cũng đã bán hết, đến cả mấy kiểu quần áo khác cũng bớt đi hơn nửa rồi. Đồ còn thừa lại không đến 1/3.
Nhóm người này đã đơ luôn rồi.
Tiền ở thành phố lớn là gió lớn thổi đến hả?
Bọn họ không thể hiểu được, tiêu hơn hai tháng tiền lương để mua một cái quần!
Thật sự, rất khó hiểu!
Trong lòng cũng run rẩy theo!
Nhưng mà kiếm được tiền là tốt!
….
Chuyến này anh em nhà họ Hoàng còn chưa về nhà đã bán hết sạch quần áo ở thành phố Thượng Hải.
Một đoàn người mơ mơ màng màng ngồi xe lửa đến Thâm Quyến, nói thật, vậy mà chuyến này bọn họ lại lời đến sáu chữ số, trừ đi khoản chi phí ăn mặc ở của bọn họ vẫn còn sáu chữ số, tất cả mấy người họ đều như đang đi trên mây.
Vì lấy hàng của buổi họp báo lần này mà hầu như họ đã đem hết tiền đi theo.
Nhưng lại không ngờ vậy mà thật sự gặp trúng chuyện tốt như vậy. Bọn họ đều cảm thấy mấy người này điên hết rồi, phải biết là quần bò của họ thấp nhất cũng bán 90 tệ. Gần bằng hai tháng lương nhỉ?
Nhưng người mua lại mang dáng vẻ mình có lời rồi, vô cùng vui mừng.
Trời rất nóng, bọn họ nhìn thấy cô gái mặc quần bò ống hẹp, mang đôi bốt da nhỏ khiến cho ai cũng muốn liếc nhìn thêm một chút.
Trần Tam cảm thán: “Thời tiết nóng như vậy thật sự không sợ chân có mùi hôi à.”
Nhưng có đẹp không?
Thật sự là nhìn rất đẹp.
Không phải bọn họ nghĩ vậy mà là lúc ấy người của Thủy Mộc đã làm mẫu, thật sự rất đẹp đấy.
“Anh nói xem, người trong thành phố lớn nghĩ thế nào vậy nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy được tiền chính là tiền ư? Sao họ lại sẵn sàng tiêu xài như vậy?” Dù đã buôn bán rất lâu nhưng bọn họ vẫn không hiểu.
Hoàng Lão Nhị luôn khôn khéo nói: “Chuyện này có gì đâu? Mấy người nghĩ thử xem, lúc tất cả mọi người đều khổ không chịu nổi, việc buôn bán ở chợ đen có kém không?”
Nói kiểu này, thật đúng là có chuyện như vậy.
Hoàng Lão Nhị đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh đây.”
Anh ta đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đang định đẩy cửa thì cửa được đẩy ra từ bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận