Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 700. Áp lực lớn

Chương 700. Áp lực lớn
Chương 700: Áp lực lớn
Lâm Châu thừa nhận: “Có một chút, cũng không phải nhìn thấy anh thì căng thẳng, mà là tới đến Thâm Quyến, em đã căng thẳng rồi. Nơi này… nơi này rất khác với ở quê.”
Giang Phong cười: “Đúng vậy, nơi này rất khác, nhưng chính vì khác, mới thích hợp để phát triển. Anh cũng ngầm thừa nhận em qua đây là để giúp anh đấy nhé. Em sẽ không muốn ra ngoài tìm công việc khác đấy chứ?”
Lâm Châu lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc đáp: “Hiển nhiên em muốn giúp anh rồi ạ.”
Giang Phong: “Đột nhiên em nghiêm túc như vậy, khiến anh cũng thấy khẩn trương đấy. Lâm Châu, em cứ như trước đây là được, không cần quá căng thẳng, cũng không cần áp lực quá lớn. Em phải biết, năm đó anh giúp đỡ em, không phải để kêu em coi anh thành ân nhân. Em tới bên này, anh sẽ coi em như một đàn em đồng hương. Chúng ta bình đẳng, nhưng nếu em muốn làm những chuyện báo ơn gì đó cho anh, vậy chúng ta đừng thế nữa. Em như vậy, anh sẽ cảm thấy em coi anh thành người ngoài.”
“Em không coi anh là người ngoài, trong lòng em, anh còn thân hơn cả anh ruột.”
Lời này thật sự không giả, Lâm Châu biết, nếu không phải có vợ chồng Từ Toa và Giang Phong, thì cậu bé không thể học đến cấp ba, em gái cậu bé cũng không thể học đến được cấp hai, càng không thể lớn lên khỏe mạnh giống như bây giờ. Lúc còn nhỏ cậu bé có được quá nhiều sự giúp đỡ, nhưng nếu Giang Phong đã không muốn nhắc đến, vậy cậu bé sẽ không nhắc đến.
“Sau khi em tốt nghiệp cấp ba cũng do dự có nên tìm một công việc ở địa phương hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên vào nam càng thích hợp với em hơn. Dù sao em và em gái cũng không có vướng bận gì. Tuy rằng em không biết mình như vậy có ổn hay không, nhưng vẫn muốn liều một lần. Anh, anh cảm thấy em được không?”
Giang Phong: “Được chứ, có thể nào thì em cũng đã tốt nghiệp cấp ba rồi, có ưu thế hơn rất nhiều người. Anh đã nghĩ rồi, nếu em qua đây, anh hy vọng em có thể tới bộ phận tiêu thụ. Bên đó khá rèn luyện người. Đương nhiên, bên đó cũng thật sự rất mệt, hơn nữa người nào cũng đều có năng lực của riêng mình, muốn có được sự tán thành của người khác thì phải cố gắng.”
Lâm Châu nghiêm túc: “Cái này em hiểu.”
Cho dù là ở thời điểm nào, bản thân đều phải có thực lực vượt trội, chỉ dựa vào đi cửa sau thì không được, cậu bé cũng sẽ không làm anh Giang và chị dâu mất mặt.
“Trưởng phòng Trần Thịnh của bộ phận tiêu thụ rất lợi hại, em từ từ học hỏi cậu ấy, cho dù là ở chỗ này hay là tương lai rời đi, đều là của cải của bản thân em cả.” Giang Phong cũng xem như rất thật lòng nói ra lời này.
Anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, rất ít khi chân thành với người khác, Lâm Châu được tính là một người.
Lâm Châu: “Em biết.”
Đang nói chuyện thì nghe được tiếng gọi ở ngoài cửa: “Ba ơi!”
Đôi song sinh chạy tới!

Hai bạn nhỏ sinh đôi chạy lạch bạch tới, hai đứa trẻ nghiêng đầu nhìn anh em Lâm Châu, sau đó giương cằm, hỏi: “Ba ơi, anh này là ai thế?”
Giang Phong: “Đây là anh Lâm Châu, đây là Lâm Tiểu Muội… em đổi tên rồi nhỉ? Tên là gì vậy?”
Lâm Tiểu Muội nhỏ giọng đáp: “Lâm Thiền.”
Giang Phong: “Đây là anh Lâm Châu, đây là chị Lâm Thiền.”
Nói xong, anh không nhịn được cười mà bảo: “Hẳn nên là chú Lâm và dì Lâm mới phải.”
Hai đứa trẻ gọi người với giọng giòn tan, sau đó nói: “Ba ơi, muốn ăn kẹo.”
Giang Phong mỉm cười: “Không được.” Giọng nói rất dịu dàng, nhưng lời nói rất kiên quyết.
Hai đứa trẻ cúi đầu, thở dài một tiếng, một bộ dáng nhỏ bé đầy thất vọng, nhưng vẫn đáp: “Vâng.”
Quả nhiên các bạn nhỏ ở vườn trẻ nói đúng, cho dù là có khách tới, các em có muốn ăn kẹo vẫn không được. Ba mẹ nhà người khác không giống với ba mẹ nhà các em. Tiểu Mộc Mộc lại nhớ mẹ rồi, lập tức nhìn trái ngó phải: “Mẹ đâu rồi?”
Giang Phong: “Mẹ ra ngoài rồi.”
Anh vỗ vai các bạn nhỏ: “Các con ra ngoài chơi đi.”
Hai bạn nhỏ không chịu, cùng nhau leo lên sô pha, lắc lư đôi chân nhỏ, tò mò nhìn chằm chằm vào anh em Lâm Châu. Ngược lại Lâm Châu còn đỡ, nhưng Lâm Tiểu Muội lại rụt về sau hơn một chút. Thậm chí cô bé còn không cảm giác được lá gan của mình nhỏ như vậy, nhưng vốn dĩ cô bé luôn ở trong thôn, nơi xa nhất chính là trường cấp hai ở công xã, nào từng được thấy nhiều như vậy chứ.
Ngược lại sự phồn hoa và náo nhiệt ở nơi này khiến cô bé có áp lực cực lớn.
Nhưng cũng còn may, ngay khi bọn họ đang căng thẳng, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Từ Toa đi vào.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm màu xanh ngọc, tay áo hơi xắn lên, quần âu tới mắt cá chân phối với đôi giày cao gót, thoạt nhìn vô cùng có năng lực, vừa vào cửa, Từ Toa đã nhướn mày, cười: “Lâm Châu tới rồi hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận