Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 476. Lái xe

Chương 476. Lái xe
Chương 476: Lái xe
Ông cụ: “Vào đây ngồi uống nước chút không?”
Từ Hồng Vĩ lắc đầu: “Không được đâu, tâm trạng của bọn họ không tốt lắm, cháu muốn đưa họ về nghỉ ngơi một chút. Bên này làm phiền bác rồi.”
“Không phiền, những việc này đều là việc tôi nên làm.” Ông cụ duỗi thẳng lưng: “Mau về đi.”
Ông cụ nhìn đoàn người Từ Hồng Vĩ lên xe, hơi thở dài, tuy ở đây là nghĩa trang liệt sĩ, nhưng ông cụ làm việc ở đây khoảng mười năm, thật sự không có nhiều người tới thường xuyên. Có người đến tận vài năm cũng không có ai đến thăm. Mà Từ Hồng Vĩ được xem là người tới thường xuyên, một năm ít nhất cũng năm sáu lần. Cho nên ông cụ rất rõ về người này.
Ông cụ cũng biết vợ ông được chôn ở đây.
“Người tốt như vậy sao lại đi chứ...”
Ông cụ thở dài một tiếng, tiếp tục đi tuần tra.
Trên đường về, tâm trạng mọi người đều hơi sa sút, Từ Hồng Vĩ hỏi: “Hay là hôm nay mọi người trở về chỗ của con nghỉ ngơi một ngày đi?”
Hôm nay ông định đưa mọi người về nhà của đơn vị, nhưng nhìn thấy tâm trạng của mọi người lại sợ họ không quen, dù sao thì từ đây đến địa phương đã mất bốn, năm mươi phút, đến quân đội lại mất thêm hai tiếng nữa.
Chặng đường này rất dài.
“Qua bên kia luôn đi.” Bà Từ cũng không muốn lãng phí thêm tiền ở một ngày nữa, ở nhà khách cũng không rẻ lắm. Số tiền đó để đi mua thịt về ăn không phải ngon hơn sao?
Từ Hồng Vĩ nhìn lướt qua Từ Toa, Từ Toa: “Con nghe theo bà ngoại.”
Từ Toa nhìn ba cô lái xe, nói: “Không thì để con lái cho.”
Từ Hồng Vĩ: “......?????”
Ông nghiêm túc: “An toàn là trên hết, con không có bằng lái xe.”
Từ Toa: “Con có mà.”
Cô nói: “Con có, không tin thì ba hỏi Giang Phong đi, chúng con đều có đấy.”
Từ Hồng Vĩ hoang mang không thể tin được: “Con học lái như thế nào?”
Từ Toa mỉm cười: “Có lẽ là con có thiên phú đấy.”
Thật sự là cô có thể đấy.
Chỉ cần cô không nói sẽ không ai biết biết cô học ba tháng biết lái, học sáu tháng biết lái thuần thục, học chín tháng biết lái rất thuần thục.
Ôi trời!
Từ Toa đắc ý, Từ Hồng Vĩ nhìn về phía Giang Phong, Giang Phong gật đầu, thành thật nói: “Chúng cháu thật sự có, luôn mang theo bên mình, trở về cháu sẽ đưa chú xem thử.”
Từ Hồng Vĩ: “...”
Quân đội bọn họ học lái xe, chỉ có những chức vụ cần thiết mới được học, hơn nữa muốn xếp lớp học phải đợi rất lâu, có thể lên tay lại càng khó.
Cho nên con gái của ông tìm ai để học vậy?
“Con tìm ai để dạy? Học ở đâu? Sao lại lấy được bằng lái?”
Từ Toa: “... Ba đúng là '3000 câu hỏi tại sao của mèo xanh' đấy.”
Từ Hồng Vĩ nghe không rõ, hoặc là, nghe không hiểu.
“Cái gì?”
Từ Toa: “Thì là ba nhiều chuyện, dù sao thì con cũng biết lái.”
Cô nói: “Thật đấy, ba để con lái cho, ba chỉ đường cho con.”
Từ Hồng Vĩ kiên quyết nói: “Cái này không được, ba không mệt, con lái xe ba không yên tâm.”
Ông nói như vậy Từ Toa lại mỉm cười: “Ba coi thường đồng chí nữ à! Có câu phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, thế nào? Ba thấy con làm không được sao? Bộ giao thông người ta cấp giấy phép lái xe cho con thì chứng tỏ con lái được. Một người thường như ba lại nói con lái không được sao?”
Từ Toa thật sự là miệng lưỡi sắc bén khiến cho Từ Hồng Vĩ không biết nên nói gì nữa.
Người làm ba không có nguyên tắc này quả nhiên đã bị Từ Toa đuổi xuống dưới, hai người thay đổi vị trí, Từ Toa: “Vậy thì xuất phát thôi!”
Từ Toa thuần thục nổ máy xe, quả nhiên là một bộ dáng rất quen thuộc.
Từ Hồng Vĩ nhướng mày: “Từ Toa, con lái được à.”
Từ Toa kiêu ngạo: “Tất nhiên là được rồi.”
Buổi tối cô đi vào thành phố Giang Hải, chỉ cần đi xa một chút cũng sẽ lái xe, tất nhiên là lái được rồi. Tính ra thì cơ hội ba lái xe cũng không nhiều hơn cô đâu.
Thật ra Từ Toa cũng không rành đường lắm, nhưng bây giờ cũng không giống kiếp sau, người đến người đi xe tới xe đi, phố lớn ngõ nhỏ. Cho nên Từ Toa lái xe vẫn rất thuận lợi, Từ Hồng Vĩ chỉ đường, Từ Toa không đi nhầm chỗ nào cả, đi một mạch thuận lợi về tới nhà khách.
Giang Phong nói: “Chút nữa anh lái cho.”
Từ Toa: “Được. Cho anh luyện tay nghề một chút.”
Từ Hồng Vĩ: “Hai đứa nói chuyện như vậy khiến cho ba cảm thấy sợ trong lòng đấy.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, nói: “Có thể lái từ từ. Ba nghỉ ngơi một chút, anh ấy qua lái thay con.”
Từ sáng sớm, tất cả mọi người đều căng thẳng không vui, nhưng bởi vì dáng vẻ tươi cười của Từ Toa mà tốt hơn nhiều, bà Từ: “Con cứ để hai đứa nhỏ lái đi, mẹ bảo đảm bọn chúng thật sự có bằng lái.”
Lúc ấy bà cụ còn vui vẻ đem đi khoe khắp thôn đấy.
Đây chính là bằng lái xe ô tô đấy, ai có chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận