Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 284. Khuyên nhủ

Chương 284. Khuyên nhủ
Chương 284: Khuyên nhủ
Bà Từ: “Bà ngoại không muốn cháu và ba của cháu quá xa lạ, bà ngoại biết chuyện giới thiệu đối tượng làm cho cháu không vui. Nhưng nó còn trẻ, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy. Cháu cũng nên chuẩn bị tâm lý...”
Từ Toa không nói gì, cô nhớ rõ trong nguyên tác là vài năm sau, Từ Hồng Vĩ thật sự muốn tái hôn.
Có điều bị Hồ Hạnh Hoa nhúng tay vào nên thất bại.
Từ Toa: “À đúng rồi, mấy hôm nay Hồ Hạnh Hoa làm gì vậy?”
Bà Từ cười lạnh: “Gánh phân, nó còn có thể làm gì chứ? Bạch Liên Hoa bị thương ở nhà nghỉ ngơi, tất cả công việc đều do nó làm.”
Từ Toa: “Haizz!”
Bà Từ: “Đây cũng không phải loại tốt lành gì.”
Trong lòng Từ Toa đồng cảm gật đầu
Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe có tiếng bước chân bên ngoài, bà Từ đi ra ngoài vừa nhìn thử, kinh ngạc hỏi: “Thằng hai? Sao cháu lại đến đây?”
Người tới không phải người ngoài mà là cậu họ thứ hai của Từ Toa.
Cả người cậu họ lôi thôi lếch thếch, vừa thấy bà Từ thì quỳ xuống: “Dì, dì giúp cháu đi “
Bà Từ: “!!!”
Từ Toa lập tức hỏi: “Sao vậy?”
Cậu họ: “Mộc Đầu nhà cháu bị đè gãy chân, trong nhà không có tiền, không có tiền chữa trị...”
Cậu họ móc một cái hộp mình mang theo ra, nói: “Cháu dùng cái này, cháu dùng cái này để đổi...”
Cái hộp vừa mở ra, vậy mà lại là một cái vòng cổ hồng ngọc.
Từ Toa: “Ôi trời ơi!!!”
Bà Từ đột nhiên thu hồng ngọc lại rồi kéo Nhị Dũng vào trong phòng nói: “Cháu nói bé thôi.”
Bà ấy nhìn trái ngó phải, xác nhận không có ai, cuối cùng cũng thả lỏng một chút nói:
“Sao mà cháu dám lấy món đồ như thế này ra vậy hả?”
Bà cụ nói nhỏ: “Cháu đúng là không sợ mang đến phiền phức mà!”
Bà ấy nhìn ánh mắt mong chờ của Từ Toa, nói: “Cháu vào phòng đi, ở đây không có chuyện của cháu đâu.”
Trông thấy bà cụ muốn đuổi Từ Toa đi, Nhị Dũng vội nói: “Hổ Nữu, cháu quen biết nhiều người, cháu hỏi thử giúp cậu nhé, giúp cậu hỏi thử xem có đường đi chính thống nào mà thu cái này không? Chân của Mộc Đầu nhà cậu nếu mà không chữa thì trong nhà sẽ tiêu mất…”
Anh ta ôm mặt khóc nức lên, cuộc sống không hề đối xử tốt với người đàn ông này.
Tất cả việc không tốt đều có thể gặp phải.
“Cậu không biết phải tìm ai, cậu không còn cách nào, cậu…”
Từ Toa nhìn anh ta khóc lóc thảm thiết, nước mắt đầy mặt, lập tức nói: “Con đường chính thống thì không có nhưng mà cháu biết ai có thể đổi chui.”
Câu này vừa nói ra, cậu hai đang tuyệt vọng bỗng nhiên lại có hi vọng.
“Có người đổi sao?”
Anh ta tràn đầy hi vọng mà nhìn Từ Toa.
Bà Từ cau mày nhẹ: “Hổ Nữu à, cháu…”
Từ Toa cho bà cô một ánh mắt đừng nóng vội rồi nói: “Đúng ạ, cháu biết có người đổi. Cậu đứng dậy trước đi đã rồi chúng ta bàn bạc kỹ hơn.”
Bởi vì câu này mà cuối cùng Nhị Dũng run cầm cập đứng dậy nói: “Đá hồng ngọc này của cậu, đá hồng ngọc này của cậu…”
Anh ta nói năng hơi lộn xộn nhưng bà Từ và Từ Toa cũng đã nghe hiểu.
Hóa ra, cái này tìm được ở trong hầm ngầm nơi mà bà Từ tìm thấy gạch nếp. Lúc đó bọn họ đã tách nhau ra, tuy rằng trong nhà có gạch nếp nhưng cuộc sống vẫn luôn khổ, rất nhanh lại lâm vào tình trạng khó khăn. Cho dù cần cù thì cũng khốn khổ.
Sau này hai anh em họ lại muốn đi đến đó tìm thử, có lẽ có thể tìm thấy chút gì đó để ăn.
Ai ngờ được đồ ăn thì không tìm thấy, ngược lại lại tìm thấy cái này.
Đây là thứ mà khi anh ta đi vào cửa, ngẫu nhiên tìm thấy trong hốc tường, cả một bộ có một sợi dây chuyền, hai cái bông tai, một chiếc nhẫn còn có hai chiếc vòng tay đá hồng ngọc. Nhị Dũng đã cầm sợi dây chuyền, Đại Dũng thì cầm những món còn lại.
Tuy rằng cũng biết để chúng chung với nhau thì bán càng được giá hơn nhưng lúc này Nhị Dũng đã rối loạn, bất lực đến cùng cực rồi. Chỉ muốn bắt lấy cọng rơm duy nhất.
“Bọn cậu cũng không biết là thật hay giả nhưng giấu kỹ như thế, chắc là đáng tiền nhỉ? Chắc là vậy nhỉ?”
Anh ta sợ thứ này không đáng tiền, Từ Toa cũng không biết thứ này có đáng tiền hay không, nhưng cho dù có đáng tiền hay không thì Từ Toa nhất định phải giúp chuyện này. Từ Toa chân thành nói.
“Vậy cậu muốn bán bao nhiêu tiền?”
“Cậu không biết, cậu không biết nữa, 200? Không, 100, 100 là được rồi!”
Nhị Dũng vốn dĩ là người thật thà chất phác không biết phải ra giá bao nhiêu tiền thì tốt hơn.
Bà Từ cũng có thể thấy anh ta đang hoang mang, nói: “Trước tiên cháu hãy bình tĩnh lại đã. Giá tiền của cái này nói sau đi, chỗ của dì còn chút tiền, cháu cầm đưa đứa nhỏ đi viện trước, đây mới là chuyện chính! Chúng ta đi bệnh viện, những việc khác để bàn bạc lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận