Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 642. Kỳ ngộ 6

Chương 642. Kỳ ngộ 6
Chương 642: Kỳ ngộ 6
Không bao lâu xe đã lái về khu xưởng, đi ngang qua bảng hiệu của Hồng Xán Xán, Trần Thịnh thở ra một hơi, nói: “Đúng là đồ khó ưa.”
Giang Phong: “Việc làm ăn của họ thế nào?”
Trần Thịnh: “Không bằng chúng ta, anh yên tâm, tôi đã dựa theo ý của anh để nói ra bên ngoài. Bây giờ rất nhiều người lấy hàng thường xuyên đều biết bên đó rẻ hơn chúng ta nhưng chất lượng lại không không bằng, muốn bán giá cao hơn cũng khó. Tôi còn bịa ra mấy ví dụ về việc mua trúng hàng kém chất lượng phải đi trả hàng lại.”
Giang Phong gật đầu, mỉm cười: “Vậy vẫn chưa đủ, ví dụ chẳng qua là để cho người ta nghe thôi, cậu phải làm cho người ta thấy được...”
Trần Thịnh vừa nghĩ, lập tức gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi. Vậy bên phía giám đốc Từ...”
Giang Phong: “Không sao, tôi sẽ nói với cô ấy, cậu cứ làm như tôi nói.”
Trên mặt anh vẫn mang theo bộ dáng tươi cười, nhưng lời nói lại không đơn giản: “Việc làm ăn có qua có lại, ai cũng có thể làm. Nhưng chủ động làm cho vợ tôi chán ghét thì không được.”
Mặc dù Từ Toa cảm thấy không cần phải làm chậm trễ thời gian của mình vì hạng người này nhưng Giang Phong không phải là người dễ dãi, chuyện như vậy chỉ là thuận tay thôi. Ai bảo bản thân Hồng Xán Xán lại có chất lượng không tốt chứ.
Vậy thì đừng trách anh níu lấy điểm này.
Thật ra chỉ cần là việc buôn bán ai cũng muốn làm cho tốt cả. Nhưng bản thân Hồng Xán Xán vừa phải dựa vào tiền lương cao để kéo người, vừa phải chia phần trăm cho người kéo khách về nên chi phí sẽ cao. Mà bọn họ nhập các loại vải cũng không nhiều như Thủy Mộc nên tất nhiên không thể lấy được giá rẻ nhất. Cùng lúc đó, lại phải lôi khách hàng mới bên Thủy Mộc nên tất nhiên phải dựa vào giá thấp để thu hút mọi người.
Cho nên tính qua tính lại chỉ có thể giảm bớt chi phí, đơn giản nhất chính là chất lượng.
Bên phía Thủy Mộc kiểm tra chất lượng chặt chẽ, tất nhiên mọi người làm tốt, Hồng Xán Xán chỉ cần nhanh, dĩ nhiên không có chất lượng.
“Tôi tính rồi, thật ra với tình hình hiện tại của họ thì lợi nhuận không lớn hơn chúng ta, nếu chúng ta muốn ép bọn họ sụp đổ cũng rất đơn giản.”
Giang Phong hời hợt đáp: “Không đến mức như vậy, không có bọn họ thì cũng có người khác. Tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận thẳng tay đạp ngã bọn họ, nếu làm như vậy thật, tôi cũng sẽ không dùng cách này. Xưởng lớn ép buộc xưởng nhỏ quá dễ dàng, thành phố phát triển không thể chỉ có mỗi mình chúng ta cho nên tôi không có ý định ra tay độc ác với bọn họ, nếu muốn đạp ngã bọn họ thật thì vẫn có cách hữu dụng hơn, tôi chỉ đang đụng nhẹ bọn họ một cái. Để cho tay của họ đừng duỗi dài như vậy.”
Trần Thịnh: “Anh nói đúng.”
Không bao lâu xe đã lái về nhà máy, Giang Phong làm như không có chuyện gì xảy ra đi vào ký túc xá.
Liên quan đến tin tức mà Giang Phong mang về, Từ Toa quả thật rất vui, cô lôi kéo Giang lẩm bẩm: “Anh xem, đến cả ông trời cũng giúp chúng ta, lúc đầu chúng ta chỉ muốn mua len, đây là cơ hội mới đấy.”
Giang Phong lập tức hiểu rõ: “Em muốn mang mấy thứ đó ra.”
Từ Toa: “Sao thế, không được à? Đồ của chúng ta có chất lượng rất tốt mà.”
Giang Phong: “Đương nhiên là được.”
Từ Toa: “Chúng ta có thể tạm dừng hàng cũ, toàn bộ kho hàng sau sẽ dùng làm xưởng áo len.”
Giang Phong tán thành: “Được, nếu bây giờ xây nhà xưởng chắc chắn sẽ không kịp, có thể làm vậy.”
Hai người lại thương lượng chốc lát, không bao lâu đã nắm tay cùng nhau xuống lầu, trong nhà có khách, bọn họ cũng không thể làm như không biết gì được. Hai người nắm tay cùng nhau về nhà, người trong phòng làm việc nhìn thấy, cảm thán: “Tình cảm của giám đốc Từ và giám đốc Giang tốt thật.”
“Còn phải nói sao? Người ta là trai tài gái sắc mà.”
Bởi vì lâu rồi không gặp nên mọi người rất vui vẻ, tuy vui vẻ nhưng cũng câu nệ.
Trước đây bọn họ đã cảm thấy Từ Toa không cùng một loại người với bọn họ, nhưng tuy không cùng một loại người cũng không cảm thấy có gì ghê gớm lắm. Nhưng bây giờ khác rồi.
Bây giờ thật sự cách biệt trên trời dưới đất, ai có thể ngờ Từ Toa lười biếng trước đây bây giờ ai cũng phải gọi một tiếng “Giám đốc Từ” tôn kính chứ. Ở đây phát triển và xa hoa, thật sự khiến cho người ta cảm thấy cao không thể với tới.
Trên đường họ trở về, Từ Sơn cảm thán: “Chúng ta làm tốt từ từ cũng sẽ khá hơn.”
Mấy người đều sôi sục ý chí chiến đấu, đồng loạt đáp lại.
Việc Từ Sơn đến lấy hàng chỉ là việc nhỏ, Từ Toa không quan tâm lắm, việc chính của cô bây giờ đều đặt bên phía nhà máy. Giang Phong và ba Hướng đã nói không bao lâu phải chuẩn bị xong để lên đường đến Nội Mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận