Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 607. Phát triển 1

Chương 607. Phát triển 1
Chương 607: Phát triển 1
Nếu Đào Ngọc đã là chủ nhiệm văn phòng, lại kiêm thêm chức chủ nhiệm Hội phụ nữ thì lại khác. Những chàng trai ở trong văn phòng đó đều được tính là cấp dưới của cô ta, kêu bọn họ làm chút việc gì đó hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngoại trừ Lý Lan và Đào Ngọc ra, lại thêm Hướng Tinh ở bộ phận tài vụ và một cô vợ trẻ khác nữa. Hai người này đều phụ trách tài vụ.
Một nữ đồng chí cuối cùng của nhà xưởng là Quản Tâm của bộ phận thiết kế, đây cũng là người dẫn chương trình họp thường niên năm rồi.
Văn phòng xưởng bọn họ có năm đồng chí nữ như vậy, những người khác đều là đồng chí nam.
Nhưng cái này cũng phụ thuộc vào cách nhìn, mọi người gọi là năm đóa hoa vàng, nhưng thực ra nếu như căn cứ chi tiết theo bộ phận để xét, cũng không phải là năm người. Giống như toàn bộ kho hàng mua bán bên đó đều thuộc bộ phận tiêu thụ. Mà bên đó toàn là đồng chí nữ, thoạt nhìn là công nhân, nhưng người ta đều thuộc bộ phận tiêu thụ!
Vậy có thể nói bộ phận tiêu thụ toàn là đàn ông không?
Chắc chắn không!
Hậu cần thoạt nhìn đều là đàn ông, nhưng đúng, nhà ăn cũng thuộc hậu cần, mà nhà ăn cũng nhiều đồng chí nữ.
Nên chỉ có thể nói đồng chí nữ ở bên văn phòng nhà xưởng ít, về phần đồng chí nữ ở bên hậu cần bảo vệ lại càng ít hơn, ồ không, là không có chứ.
Bên này có một trăm người tới, toàn là quân nhân đã giải ngũ, Từ Toa tính trong toàn bộ trong xí nghiệp tư doanh, bên hậu cần bảo vệ là đơn vị dùng nhiều người nhất. Nhưng hiệu quả cũng thấy được, chuyện ở nhà xưởng bọn họ ít nhất. Mà ngoại trừ hai bộ phận này ra, còn lại đông nhất mấy nghìn người là ở nhà xưởng. Nhà xưởng bọn họ không dùng bất cứ đồng chí nam nào, toàn bộ đều là đồng chí nữ, các lãnh đạo lớn nhỏ cũng đều là đồng chí nữ.
Mà trên cơ bản tuyển vào cũng đều là một bộ phận người này.
Bởi vì an ninh, Từ Toa đều sẽ tiếp nhận người mà bên Từ Hồng Vĩ sắp xếp qua, mà trên cơ bản bên nhà ăn dùng đều người trong gia đình của bọn họ, văn phòng xưởng thì lại phải thi, cho dù không có học lực, cũng phải có năng lực, cho nên nếu thật sự tuyển, chỉ có nhà xưởng là cần người.
Giống như gần đây nhất, nhà xưởng rõ ràng không đủ người dùng.
Vào cuộc họp thường lệ đầu mỗi tháng, bộ phận tiêu thụ Trần Thịnh nói thẳng: “Giám đốc Từ, gần đây lượng người tới lấy hàng vô cùng nhiều, rất nhiều lần suýt chút nữa thì không theo kịp, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.”
Thân là bộ phận tiêu thụ, tuy rằng anh ta không cần ở bên ngoài chạy đơn, nhưng bên kho hàng mua bán đó đều là người của bộ phận tiêu thụ bọn họ. Bán thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Chị cả Vương, chủ nhiệm phân xưởng rất thẳng thắn: “Giám đốc Từ, bây giờ chúng tôi làm hai ca, dường như máy móc đều mở cả ngày hai mươi tư tiếng, gần như không có người nào không tăng ca. Cô thấy sản lượng của chúng tôi đã rất cao rồi, bây giờ lại kêu chúng ta theo, chúng tôi cũng không theo nổi.”
Trước đây cô ta làm việc ở xưởng quần áo thuộc nhà nước, chỉ là không ngờ sau khi chồng cô ta chết, nhà chồng không làm người nữa, vậy mà cứ cố tình ép cô ta phải nhường công việc, sử dụng rất nhiều thủ đoạn, thậm chí còn tính kế con gái của cô ta.
Cô ta làm người kiên cường, nhưng không thể không quan tâm hai cô con gái.
Cô ta bị ép đến không có cách nào khác đành bỏ việc, nhà mẹ đẻ cũng không giúp, nên cô ta dẫn con rời khỏi quê nhà, tới bên này tạo nền móng, trở thành tốp công nhân cũ đầu tiên vào xưởng, bởi vì kỹ thuật chắc chắn, làm người nghiêm cẩn, nên bây giờ chính là chủ nhiệm phân xưởng, dưới tay có đến mấy trăm người.
Trong một năm ngắn ngủi, cô ta chính là người thay da đổi thịt nghiêm trọng nhất. Cho dù là giám đốc Từ hay là chủ nhiệm Đào đều chịu ảnh hưởng rất lớn từ cô ta, thế cho nên bây giờ cô ta rất hung dữ.
Cô ta nói: “Cho dù bên tôi có ép xương thành tro, cũng không thể theo kịp được. Hơn nữa sản lượng của chúng tôi đều cao hơn những xưởng lớn đó không biết bao nhiêu lần.”
Trần Thịnh cũng phát sầu lên được: “Thế này là mắt thấy có tiền không kiếm, không phải là muốn mạng của tôi sao?”
Từ Toa bấm ngòi bút, nghe lời nói của bọn họ, bảo: “Vậy tuyển người đi.”
Cô nói: “Nếu người không đủ, vậy chúng ta tuyển thêm.”
Tuyển người là đúng, nhưng Đào Ngọc vẫn hơi cẩn thận: “Cái sạp của chúng ta bày lớn như vậy rồi, không có vấn đề sao?”
Tuy rằng bây giờ nhà xưởng bọn họ đang sục sôi phát triển, gần như nằm ở đầu ngọn gió, nhưng kinh nghiệm bản thân và tính cách của Đào Ngọc lại rất cẩn thận, cũng không hoàn toàn bị sự phát triển này mê hoặc con mắt hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận