Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 327. Con muốn ngủ trưa

Chương 327. Con muốn ngủ trưa
Chương 327: Con muốn ngủ trưa
Ba của Cổ Đại Mai: “Đi xung quanh dạo làm gì? Dù sao chúng tôi cũng không sao cả, lên núi nhặt củi tiếp chứ?”
Vừa nói như vậy, mọi người đều gật đầu phụ họa.
Bà Từ cũng là một người sảng khoái, đáp: “Được, vậy tôi cảm ơn mọi người.”
Ba của Cổ Đại Mai cười hàm hậu: “Cảm ơn gì chứ, nên làm thôi.”
Ông ta gọi Từ Sơn: “Con rể, con đi cùng mọi người đi.”
Từ Sơn: “…”
Người ta muốn ngủ trưa mà!
Hu hu hu!
Từ Sơn rất buồn phiền, nhưng anh ta không thể không đi. Bởi vì Cổ Đại Mai nhất định không thể đi, cô ta còn phải ở nhà dọn chén đũa nữa.
Cổ Đại Mai dặn dò: “Cho dù có thế nào cũng phải chú ý an toàn đó.”
Đám đàn ông nhà họ Cổ nhao nhao gật đầu.
Cổ Đại Mai lại nhắc nhở: “Có thể làm bao nhiêu thì cứ làm bấy nhiêu.”
Đàn ông nhà họ Cổ: “…”
Nhưng mọi người cũng không cảm thấy lời này của Cổ Đại Mai có gì không đúng. Cô ta gả đi làm vợ nhà người ta, đã là người nhà họ Từ. Còn nữa, bọn họ tới đây một chuyến, buổi trưa ăn uống một bữa, cũng không tính được tốn chi phí bao nhiêu. Chỉ riêng thức ăn, còn ăn ngon hơn cả khi đi đám cưới. Nếu như bọn họ không làm thêm việc, không phải là vả vào mặt của Cổ Đại Mai hay sao? Khiến cô ta nào còn mặt mũi sống yên ở nhà chồng nữa?
Cho nên mọi người đều nghĩ xong rồi, phải làm việc nhiều hơn! Phải cho Cổ Đại Mai thể diện!
Em út Cổ thấp giọng thì thầm: “Anh rể, nhà anh ăn ngon thật đó.”
Từ Sơn xoa đầu thiếu niên nhỏ, đáp: “Đây còn không phải để chiêu đãi mọi người hay sao?”
Em út Cổ đương nhiên cũng hiểu, không phải nhà ai tới làm khách cũng được ăn ngon đâu. Cậu bé cười hì hì, bảo: “Em ăn được rất nhiều thịt.”
Cậu bé xoa bụng mình, cảm thấy mình thật sự đã chiếm được lời lớn.
“Trong nấm xào ngoại trừ có cà rốt, cũng có cả thịt nữa.”
Tuy rằng vẫn là ba mặn ba chay, nhưng món chay cũng không phải chay hoàn toàn, đó mới là điều khiến bọn họ kinh hãi.
“Em cũng ăn được một miếng thịt trong đĩa nấm xào.”
Thợ săn nhà người ta, nếu như ăn thịt gà thịt thỏ, tuy rằng rất hiếm, nhưng trên dưới một năm vẫn có thể ăn đến hai, ba lần. Nhưng thịt heo cũng chỉ có năm mới mà thôi.
“Thịt heo thơm thật.”
“Vậy thịt thỏ và cá không thơm sao?” Từ Sơn cố tình trêu đùa cậu bé.
“Cũng thơm, cực kỳ ngon nữa.”
Tuy rằng mỗi năm có thể ăn hai, ba lần, nhưng mỗi lần có thể ăn một miếng nếm thử vị đã là tốt lắm rồi. Cho nên em út Cổ vẫn cảm thấy ngon hơn. Món thịt thỏ xào cay hôm nay, cậu bé cũng ăn rất nhiều. Bọn họ cảm thấy, đồ ăn ở nhà họ Tử đều vô cùng ngon.
Mọi người túm lại nhỏ giọng thảo luận. Từ Sơn là người biết chân tướng, lòng nói làm sao đồ ăn nhà mình có thể không ngon được chứ?
Cho dù là đồ chay, nhà tôi còn không tiếc bỏ thêm dầu vào, so với rất nhiều người dùng giấy dầu quét một cái đã xem như là có dầu rồi, thì nhà bọn họ tối thiểu sẽ rót ra một chai đựng để xào đồ ăn. Phần ăn lớn giống như thế này, bỏ dầu chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.
Mà cùng lúc đó, bà Từ đang cảm thán với Cổ Đại Mai: “Bác sĩ Tiểu Giang nấu ăn có mùi vị quả thực quá ngon rồi.”
Cổ Đại Mai nhìn chai dầu còn thừa lại, còn các loại đồ gia vị nữa, lòng đau như sắp rút gân. Cô ta bảo: “Còn không ngon được sao? Cậu ta bỏ bao nhiêu thứ vào, đến ngay cả cỏ dại cũng có thể làm ra vị thịt rồng ấy chứ.”
Bà Từ liếc mắt nhìn cô ta: “Người ta qua đây giúp nấu cơm, lẽ nào còn sai sao?
Cổ Đại Mai nhanh chóng bảo: “Hiển nhiên là không rồi, con chỉ đang đau lòng thôi.”
Cô ta biết tốt xấu, thế nhưng biết tốt xấu thì không đau lòng sao? Đó chính là chuyện không có khả năng. Nên đau lòng, vẫn phải đau lòng!
Cô ta ôm ngực, bảo: “Mẹ nói xem, về sau tiểu tử này sống thế nào nhỉ? Sao lại tai hại thế chứ.”
Bà Từ không nhịn được, liếc mắt nhìn Từ Toa, Từ Toa phát hiện ra, hỏi ngược lại: “Bà ngoại, bà nhìn cháu làm gì?”
Bà Từ: “…”
Làm gì? Cháu đoán xem.
Nhưng bà Từ lập tức nhìn ra Từ Toa vẫn chưa hiểu ra, ngược lại, trong lòng ít nhiều cũng yên tâm hơn chút, bà cụ sợ cô hồ đồ.
“Mẹ, đợi lát nữa những thứ này con không đi trả đâu, mẹ đi đi, con còn phải lên núi nữa.”
Nhà bọn họ hiển nhiên chỉ có một cái bàn, bàn và bát đũa nhiều thêm đều là đồ đi mượn.
Bà Từ: “Con đừng đi.”
Bà cụ bấm ngón tay tính: “Nhà chúng ta không ở được, kiểu gì bọn họ cũng muốn trở về nhà, đi sớm một chút vẫn tốt hơn đi muộn. Cơm tối chúng ta không lo, nhưng không lo cơm thì vẫn phải cho bọn họ lương khô mang về chứ? Từ Toa không biết cho lắm, con tới giúp mẹ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận