Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 280. Khương Tề

Chương 280. Khương Tề
Chương 280: Khương Tề
Từ Hồng Vĩ dừng một chút, tiếp tục lật xem, ngoài đồ ăn ra thì không thấy gì cả, nhưng bên cạnh có hai cái bọc giấy lớn. Ông mở một cái ra: “Đây là... Áo ghi lê bằng vải bông à?”
Áo ghi lê bằng bông vải màu xám, sờ tới sờ lui cảm thấy rất dày.
Ông lập tức mặc vào, vui vẻ nói: “Vừa lắm!”
Chính ủy Triệu: “...”
Rõ ràng cái này hơi to, sao anh có thể nói là vừa được ?
Anh ta nói: “Anh cởi ra cho tôi xem thử đi.”
Từ Hồng Vĩ: “Cậu mơ đi!”
Có lẽ là áo ghi lê bằng vải bông đã tiếp thêm sức mặc cho ông, ông lại vui vẻ như lúc đầu, bắt đầu lật xem cái khác. Cái khác là một cái quần bông, chỗ đầu gối còn dày hơn mấy chỗ khác. Cho dù Từ Hồng Vĩ không am hiểu chuyện may vá của phụ nữ cũng nhìn ra được, áo ghi lê và quần bông là đồ may sẵn.
Rất rõ ràng.
Ông sờ hai món đồ này, nói: “Không biết Toa Toa lấy phiếu vải và phiếu bông ở đâu nữa.”
Mặc dù là đồ may sẵn, nhưng áo bông quần bông thế này, không chỉ cần phiếu vải mà còn cần cả phiếu bông nữa!
Chính ủy Triệu cũng không ngạc nhiên lắm, anh ta nói: “Chắc là đổi nhỉ? Nhân duyên của Từ Tú rất tốt, lúc trước tôi còn nghe nói bên đội ba muốn gây quỹ để gửi đồ cho Từ Toa nữa.”
Thật ra đoàn của bọn họ không giống mấy đoàn bình thường lắm, giống như vợ chồng Từ Hồng Vĩ và Từ Tú, tuy chung một đoàn nhưng lại không chung một liên đội, chênh lệch cũng rất lớn đấy! Mà dưới liên đội của Từ Tú, mấy người bên đội gỡ bom mìn rất đoàn kết với nhau.
Quan hệ của Từ Tú với bọn họ rất tốt.
Nhưng bởi vì chỗ ở cho người nhà của hai đội không chung nhau, còn cách nhau rất xa cho nên tuy quan hệ của Từ Tú không tệ, Từ Hồng Vĩ vẫn để cho Từ Toa về quê.
“Anh không biết đấu, bởi vì chuyện của Từ Tú mà mỗi khi đội ba thấy chúng ta đều tỏ ra khó chịu!” Chính ủy Triệu cũng cảm thấy một số người nhà của đội thật sự quá đáng.
Bạn có thể là bà chủ gia đình không có học thức, nhưng bạn không thể thiếu đạo đức đâu!
Vợ của người ta vừa mất bạn đã lập tức giới thiệu đối tượng, đây không phải vô duyên thì còn là gì nữa?
Điều này khiến cho con gái của người ta nghĩ như thế nào? Khiến cho người nhà của đồng đội họ nghĩ như thế nào?
Sao bạn lại nhiệt tình như vậy chứ?
Đây cũng không phải là ý tốt, rõ ràng là làm chuyện dư thừa mà.
Chính ủy Triệu vừa làm nhảm xong, nhìn qua sắc mặt của Từ Hồng Vĩ, lại không tốt nhìn, lại khó chịu rồi.
Anh ta thật muốn vả vô miệng mình một cái, sao miệng mình lại thiếu đòn vậy chứ.
Anh ta cứ nói mấy chuyện này mãi, Từ Hồng Vĩ không tức giận mới là lạ.
Anh ta vội vàng nói: “Tôi xem thử cái quần bông này, không biết cháu gái tôi mua ở đâu nữa, chờ tôi có tiền cũng phải mua một cái mới được.”
Từ Hồng Vĩ kéo quần bông của mình qua, nói: “Tự mua đi, đừng hỏi tôi.”
Chính ủy Triệu: “Tôi thấy lọ sốt này cũng không ngon, nhìn giả quá, không biết...”
Từ Hồng Vĩ: “Cậu còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì nữa thì đi ra ngoài đi.”
Chính ủy Triệu: “...Anh lạnh lùng thật đấy!”
Từ Hồng Vĩ: “Bảo Vương Miêu nhà cậu tối nay qua đây ăn cơm.”
Chính ủy Triệu lập tức trả lời: “Được!”
Nói xong chộp lấy một bình tương nấm nhanh chân bỏ chạy.
Từ Hồng Vĩ: “Con bà nó, đồ ăn trộm tương!”
Chính ủy Triệu đi rồi Từ Hồng Vĩ đứng dậy khóa cửa lại, bỏ đồ vào ngăn tủ khóa lại, từ khi Từ Toa về quê, nhà ông trở thành nơi tụ tập của mấy người đàn ông độc thân trong đội. Thường xuyên có người đến người đi, Từ Hồng Vĩ cũng không thể để mấy món đồ tốt con gái gửi tới cho mình bị người khác dòm ngó.
Ông khóa đồ kỹ lại sau đó mặc thử quần bông, ông nhẹ nhàng sờ lên, cảm thấy chất lượng này quá tuyệt.
Đồ tốt chỉ cần sờ lên thì sẽ biết ngay, cũng không biết trong tay Từ Toa còn tiền hay không. Tất nhiên Từ Hồng Vĩ biết Từ Toa có tiền trợ cấp của Từ Tú, nhưng trong lòng ông biết tiền đó không thể dùng.
Cho nên Từ Hồng Vĩ thật sự vô cùng lo lắng con gái không có tiền. Đồng thời rơi vào trong ưu sầu.
Mà lúc này, đội ba cũng nhận được một gói đồ rất to, đại đội trưởng của đội ba, Khương Tề nhìn gói đồ, liên tục xác nhận là của mình, sau khi thấy không bị lộn thì mang theo một chút mơ màng về nhà. Vừa vào cửa thì nhìn thấy vợ mình đang làm cơm tối, ba đứa nhỏ chạy qua chạy lại trong nhà.
“Trời ơi, ba, cái này là cái gì vậy?”
Ba đứa nhỏ chưa từng thấy gói đồ to như vậy, tất cả đều sửng sốt.
Vợ Khương Tề lau tay đi ra, hỏi: “Sao thế?”
Lần này bà cũng kinh ngạc: “Cái này là cái gì vậy?”
Khương Tề: “Tôi cũng không biết nữa... nói là cho tôi.”
Vợ Khương Tề: “Ai gửi thế?”
Lúc này Khương Tề mới phản ứng lại, vội vàng nhìn, nói: “Vẫn là vợ thông minh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận