Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 131. Thì ra là anh

Chương 131. Thì ra là anh
Cảm ơn 2 bạn độc giả thamvannguyet và Dung@1990 đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 131: Thì ra là anh
Từ Toa lắp bắp: “Bác, bác, bác, bác sĩ Tiểu Giang?”
Mà người đàn ông mặc áo mưa cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Từ Toa một lúc lâu: “Từ Toa?”
Xác nhận bằng mắt thường, là người quen!
“Sao lại là anh/cô!” Đồng thanh hỏi!
Sau đó, lại mở miệng: “Anh/cô sao lại ở đây!”
Vẫn là đồng thanh nói.
Từ Toa hơi cúi đầu, nhìn anh vẫn còn đè cánh tay mình, bác sĩ Tiểu Giang... Bác sĩ Tiểu Giang trở về dáng vẻ của bác sĩ Tiểu Giang thường ngày, anh cười ôn hoà lại chân thành, giọng nói trong trẻo đầy áy náy: “Xin lỗi cô.”
Lập tức buông Từ Toa ra, đứng bên cạnh Từ Toa cùng cô sóng vai dựa vào tường.
Nước mưa xuôi theo áo mưa của hai người trượt xuống, trong lòng Từ Toa thấp thỏm, rối loạn.
Một lúc lâu sau, cô nói: “Sao anh lại ở đây?”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Còn cô?”
Tuy rằng là người quen, nhưng vẫn phải đề phòng.
Tròng mắt Từ Toa vừa đen vừa sáng, cô nói: “Được thôi, nếu chúng ta đều phòng bị đối phương, chi bằng mỗi người hỏi một câu?”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu, đồng ý cách này: “Được.”
Từ Toa: “Vậy ai hỏi trước? Oẳn tù tì được không?”
Bác sĩ Tiểu Giang không ý kiến, lại gật đầu nói: “Được.”
Từ Toa: “Ai nói dối chính là chó.”
Khóe miệng bác sĩ Tiểu Giang giương lên: “Được.”
Người này phát huy tính tình tốt của mình thật đúng là vô cùng tinh tế.
Thật khó tưởng tượng, người lúc nãy ra tay hung hãn, mau lẹ lại chính là anh.
Từ Toa: “Bắt đầu đi.”
Hai người đồng thời đưa tay, Từ Toa: “Bao!”
Ra lại là...búa.
Bác sĩ Tiểu Giang... kéo.
Từ Toa đắc ý: “Tôi thắng rồi.”
Bác sĩ Tiểu Giang mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo ý cười: “Vậy chúc mừng cô.”
Từ Toa... được anh chúc mừng như vậy, tôi cảm thấy không có gì đáng để chúc mừng cả.
Có điều, Từ Toa lập tức lấy lại tinh thần: “Vậy tôi bắt đầu hỏi anh nhé. Vấn đề thứ nhất, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Tôi cũng không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây nữa, chỉ là đột nhiên đã xuất hiện ở đây rồi.”
Từ Toa cân nhắc ý nghĩa của câu nói này, cảm thấy bác sĩ Tiểu Giang với cô hình như không giống nhau cho lắm.
Cô ra hiệu: “Đến lượt anh hỏi tôi.”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Từ lúc nào cô bắt đầu xuất hiện ở chỗ này?”
Từ Toa hướng về nguyên tắc “thành thật hợp tác”, đáp: “Ngày đó bị đụng đầu một cái, chính là ngày Trần Nhị hèn nhát đó đẩy tôi ngã.”
Nếu đã hợp tác, Từ Toa sẽ lấy thành ý hợp tác. Đương nhiên, cô nguyện ý đưa ra thành ý hợp tác là vì bác sĩ Tiểu Giang luôn có thái độ được coi là khá tốt, nhìn ra không phải người xấu.
Bác sĩ Tiểu Giang nghe xong, ánh mắt lóe lên. Vừa hay, Từ Toa luôn dán chặt mắt nhìn bác sĩ Tiểu Giang, động tác cực nhỏ của anh tuy nhanh như thở một hơi nhưng bị cô bắt được rồi.
Xem ra anh cũng là ngày này.
Từ Toa lập tức hỏi: “Mỗi ngày anh đều có thể xuất hiện ở chỗ này sao?”
Bác sĩ Tiểu Giang lắc đầu: “Không phải, đây là lần thứ ba.”
Từ Toa là người nhanh trí, lập tức hỏi: “Ba lần nào?”
Bác sĩ Tiểu Giang mỉm cười: “Đến lượt tôi hỏi rồi.”
Từ Toa cũng rộng lượng, bình tĩnh nói: “Anh hỏi đi.”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Cô, mỗi ngày đều có thể xuất hiện ở đây à.” Đây không phải câu hỏi, giống câu xác định hơn nhưng anh vẫn muốn xác định một chút.
Từ Toa: “Mỗi ngày đều có thể.”
Cô nói: “Câu hỏi của tôi chính là câu vừa rồi, ba lần nào?”
Bác sĩ Tiểu Giang: “Lần thứ nhất, trong cái đêm cô bị thương, lần thứ hai, đại khái là gần một tuần sau, vào một đêm mưa, lần thứ ba, cũng là mưa...” Nói đến đây, anh ngẩn ra: “Trừ lần thứ nhất, hai lần sau đều là mưa.”
Cứ thế một hỏi một đáp, nhưng cũng đã hiểu rõ tình huống của bản thân.
Từ Toa trầm mặc, nghĩ đến có lẽ có liên quan đến ngày mưa.
Cô nói: “Anh hỏi tôi đi.”
Bác sĩ Tiểu Giang nhìn Từ Toa, từ từ hỏi: “Cô có thể mang đồ vào không?”
Liên tục ba lần, hơn nữa lại chân thật như vậy, bác sĩ Tiểu Giang không tin đây chỉ là một giấc mộng đơn giản, cho nên anh cũng đã làm thử nghiệm.
Từ Toa lắc đầu nói: “Không thể.”
Bác sĩ Tiểu Giang nhìn Từ Toa, như đang cân nhắc lời Từ Toa nói là thật hay giả. Từ Toa nghiêm túc: “ Tôi không cần thiết phải nói dối, thật sự không thể, tối nay đã thử qua, không mang vào được.”
Bác sĩ Tiểu Giang gật đầu, nói: “Tôi tin cô. Tiếp tục đi.”
Từ Toa hỏi: “Anh có thể mang đồ vào, có đúng không?”
Câu hỏi này cũng gần như xác nhận. Sở dĩ cô hỏi như vậy là vì muốn trong lòng mình có được một con số chính xác.
Quả nhiên, cô thấy bác sĩ Tiểu Giang gật đầu.
Từ Toa nhíu mày, bác sĩ Tiểu Giang có thể mang đồ vào, cô thì không thể!
Nhưng mà, cô có thể mang đồ ra!
Vậy, anh ta có thể không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận