Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 290. Giang Phong vạn năng

Chương 290. Giang Phong vạn năng
Chương 290: Giang Phong vạn năng
“Đúng vậy, cháu nghe nói Từ Toa thích ăn nấm, mấy đứa trẻ con của hai nhà chúng cháu đã cùng hái được một ít nấm.”
Bà Từ: “Ôi, mấy cây nấm này trông đặc biệt thật đấy, chưa từng thấy nhỉ?”
“Vâng, đúng là chưa từng thấy, chúng cháu cũng chưa từng thấy! Nhưng mà đã thử rồi, không có độc đâu, mùi vị còn rất ngon nữa.”
Từ Toa ngoan ngoãn ngồi ở đầu giường, liếc mắt nhìn qua, kinh ngạc: “Đây chẳng phải là… nấm đầu khỉ sao?”
“Cháu biết loại nấm này?”
Từ Toa: “Cái này, cái này, cái này chính là nấm đầu khỉ đó!”
Cô chưa từng thấy qua vật thật nhưng đã từng nhìn thấy trên mạng!
Thứ đồ chơi này rất đắt tiền!
Từ Toa kích động: “Đây là đồ tốt đấy.”
“Ổ?”
Từ Toa: “Thật đấy! Thứ này thật sự đắt tiền!
Cô lập tức bổ sung: “Hỏi Giang Phong, anh ấy chắc chắn biết.”
Bà Từ: “…”
Bây giờ chuyện gì con bé cũng đi tìm Giang Phong phải không?
Giang Phong chính là giang hồ Bách Hiểu Sinh à!
Chuyện gì cháu cũng muốn đi hỏi cậu ta!
Chẳng qua bà Từ vẫn bình tĩnh lại: “Để dì đi tìm Giang Phong…”
Đại Dũng và Nhị Dũng: “…” Bỗng nhiên căng thẳng!
Giang Phong quả nhiên kiến thức rộng rãi, anh khẳng định đây chính là nấm đầu khỉ, giá tiền ở trạm thu mua gấp 30 lần giá nấm thông thường.
Đại Dũng và Nhị Dũng: “…”
Giang Phong: “Nếu như các anh còn có thể tìm được thì trở về hái rồi đưa đến trạm thu mua, chắc là thu hoạch được một khoản không tồi đâu.”
Bà Từ lập tức nói: “Cái này các cháu cũng cầm về đổi tiền đi, cái này…”
“Không được! Đây là cho Từ Toa ăn, sao mà trong mắt chúng cháu chỉ có tiền thế được? Mọi người không nói thì chúng cháu cũng đâu biết, đây là có nhiều thêm một đường tiền tài. Chúng cháu còn không biết cảm ơn mọi người thế nào nữa là!” Biết món đồ này có giá trị, Đại Dũng và Nhị Dũng cũng không ngồi lại nữa, hai người không muốn bỏ lỡ nên nhanh chóng rời đi.
Vì để sớm trở về nhà, hai người còn hiếm thấy mà lên công xã bắt xe.
Từ Toa: “…”
Chẳng qua, cô ngược lại cười vui vẻ nói: “Cuộc sống của họ có thể tốt hơn chút, điều đó là tốt nhất.”
Bà Từ gật đầu, bà cụ cũng nói: “Thật không ngờ Nhị Nha và Tam Nha thế mà lại gặp được chuyện tốt như này, chỉ có điều nhà chúng ta có thể mua một chiếc xe đạp 180 đồng, cũng là được lời rồi.”
Từ Toa gật đầu, cô nói: “Đúng vậy.”
Ở trong thôn này, quả thật không thể giấu diếm được chuyện gì
Giống như việc có thêm một món đồ cồng kềnh thế này, càng là như thế.
Người ngoài hỏi đến thì bà Từ cảm thán: “Chẳng phải nói, ‘thiện có thiện báo, ác có ác báo’ à, có lúc thật sự không thể không tin ý trời. Đứa cháu ngoại kia của tôi, mọi người biết rồi nhỉ? Hai đứa con gái của nhà nó đã cứu người, người ta vì để cảm ơn đã tặng một cái xe đạp đấy…”
“Ôi mẹ ơi!”
“Trời ạ!”
“Hai con bé gan dạ lắm, cũng chẳng quen biết thế mà nhìn thấy ông lão bị thương lập tức giúp đỡ. Ai có thể ngờ lại nhận được đền đáp tốt như thế. Chẳng phải là nhà bọn họ không dùng đến nên để lại cho nhà chúng tôi ư…”
Chuyện này càng khiến cho người ta hâm mộ không thôi.
Đây thế nhưng là xe đạp đó, một chiếc xe đạp đó!
Tuy rằng, không sánh được với uy vũ của xe đạp 28 inch nhưng không hề chậm!
Hơn nữa phụ nữ đạp xe này dáng vẻ càng thoải mái hơn, sao lại không khiến người ta hâm mộ được chứ?
Chuyện lần này cũng lan truyền rộng rãi trong thôn Thượng Tiền Tiến,
‘Thiện có thiện báo, ác có ác báo’, đây là hai tấm gương vô cùng đặc trưng.
Từ Toa: “… Đột nhiên cảm thấy,nếp sống trong thôn có một diện mạo mới, dường như trở nên càng tốt đẹp hơn một chút.”
Có đôi khi, chuyện nhỏ không đáng lưu tâm luôn có thể dẫn ra các loại phản ứng dây chuyền, đây chính là một trong số đó. Chuyện này giải quyết xong xuôi, chân của Từ Toa cũng đã khỏi, gần đây mục tiêu nóng lòng muốn thử nhất của cô chính là - thám hiểm.
Dù cũng không biết mình lên núi có gặp nguy hiểm không.
Nhưng Từ Toa cảm thấy giống như vận mệnh đã được sắp đặt, có cái gì đó dẫn dụ cô đi xem thử.
Đương nhiên, cô sẽ không nói dẫn dụ mình chính là lòng hiếu kỳ vô bờ bến kia.
Chỉ có điều, người không để cô đi không phải là Giang Phong mà là bà của cô.
Bà Từ thật sự sợ Từ Toa gặp phải chuyện xui xẻo gì, chân vừa mới khỏi, đâu thể yên tâm để Từ Toa lên núi, đương nhiên là giữ chặt Từ Toa.
Từ Toa: “Mình khổ quá mà.”
Chỉ là theo thời gian dần trôi, ngược lại cũng sắp đến đợt thu hoạch vụ thu.
Đây là lần đầu tiên Từ Toa trải nghiệm đợt thu hoạch vụ thu, cũng là lần đầu tiên cảm nhận thấy sự vất vả của lao động chân tay, trước kia cô đã cảm thấy vô cùng gian khổ thì những ngày tháng thế này càng không phải là ngoại lệ. Mà Từ Toa dù đang công tác ở trong thôn thì lúc này cũng không thể chẳng làm việc gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận