Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 535. Thôn lập nhà xưởng 4

Chương 535. Thôn lập nhà xưởng 4
Chương 535: Thôn lập nhà xưởng 4
Có người vì Đại Học khôi phục, có người vì mất đi một con đường kiếm tiền.
Về phần Giang Phong và Từ Toa, cả hai dựa vào nhau, đốt nến nhưng vẫn chưa ngủ, Từ Toa tựa đầu vào vai Giang Phong, nói: “Nếu xưởng máy móc không được thì người trong thôn nên làm gì đây?”
Giang Phong khẽ nói: “Anh lại nghĩ nếu chuyện này không được thì cũng tốt với em.”
Từ Toa nhướng mày khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Giang Phong.
Giang Phong bình tĩnh nói: “Nếu em đậu đại học, em nhất định sẽ rời khỏi đây, vậy số vải lấy về từ xưởng máy móc nhất định sẽ không đủ. Chẳng lẽ em muốn cứ một thời gian là lại về đây giở trò? Nếu em học đại học ở thành phố này còn đỡ, nếu ở xa thì sao? Vì vậy anh nghĩ đối với người dân trong thôn thì đây là tin xấu giảm bớt thu nhập của họ, nhưng lại là tin tốt giảm bớt phiền phức với em.”
Anh tiếp tục nói: “Ý định ban đầu khi làm việc này của em là muốn bà ngoại kiếm thêm tiền, nhưng bây giờ bà ngoại phải chăm sóc Mộc Mộc và Thủy Thủy, không có thời gian làm cái này.”
Từ Toa hiểu hết, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu. Cô nói: “Em hiểu.”
Cô vuốt ve ngón tay của anh và nói: “Nhưng em vẫn lo cho mọi người, chắc là sống ở đây lâu quá nên có cảm giác thuộc về nơi này.”
Thôn Thượng Tiền Tiến có người đáng ghét không? Có, chắc chắn là vậy. Nhưng mà có chỗ nào không có người đáng ghét đâu chứ? Nói gì thì nói, đa phần người dân Thượng Tiền Tiến đều là người tốt.
Bọn họ chất phác và biết đền ơn đáp nghĩa, chỉ vì Từ Toa dẫn dắt bọn họ kiếm tiền mà mọi người đối xử rất chân thành với cô. Người ta thật lòng đối xử tốt hay giả dối không phải một hai hôm là biết, phải trải qua một thời gian dài mới có thể biết được. Từ Toa cũng không ngốc, tất nhiên cô hiểu.
Năm xưa khi còn sống ở khu tập thể quân đội, rất nhiều người ghen ghét mẹ cô nên đã cư xử rất lạnh nhạt với hai mẹ con, số người nói lời ong tiếng ve nhiều không đếm xuể. Nếu so sánh thì người dân ở đây tốt hơn nhiều. Hầu hết thời gian, mọi người đều bảo vệ người của mình.
Giống như đại đội trưởng là họ hàng với nhà họ Trần, nhưng cũng không vì đứa cháu Trần Nhị và cháu dâu Bạch Liên Hoa mà tỏ ra thiên vị, ít nhất thì ngoài mặt có thể chấp nhận được. Vậy nên Từ Toa vẫn rất có cảm tình với đại đội Thượng Tiền Tiến.
Cô nói: “Nếu việc này không được, anh nghĩ còn cách nào khác không?”
Giang Phong: “Nếu việc này không được, anh nghĩ em không cần cố nữa. Bởi vì sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra sau đó. Nếu em muốn tạo một con đường kiếm tiền cho mọi người, anh cảm thấy tốt nhất là đừng liên quan đến thành phố Giang Hải, như vậy mới ổn thỏa. Dù em đậu đại học và rời khỏi đây cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc mọi người tiếp tục.”
Từ Toa trợn mắt, bĩu môi: “Anh như này khiến em thấy rất áp lực, em phải đậu đại học rồi còn gì.”
Giang Phong bật cười, trêu chọc cô: “Không phải em đã nói chắc chắn em sẽ thi đậu à? Lời nói còn văng vẳng bên tai đây này.”
Từ Toa bực bội nhéo tai Giang Phong, nói: “Anh chế nhạo em!”
Giang Phong mỉm cười né tránh, nói: “Anh sai rồi, anh sai rồi được chưa? Tai của anh.”
“U a...”
Âm thanh nho nhỏ vọng tới, Từ Toa vội che miệng Giang Phong lại, nói khẽ: “Anh nhỏ tiếng chút, đừng để hai cái đứa trời đánh kia tỉnh dậy.”
Giang Phong gật đầu, hai mắt sáng ngời.
Hai vợ chồng nín thở, may mà đứa nhỏ vừa phát ra âm thanh nhỏ xíu đã nhanh chóng ngủ say trở lại. Tuy hai đứa nhỏ lớn hơn thì cũng quậy phá hơn, nhưng Từ Toa nghĩ thật ra như vậy cũng tốt, lúc trước hai đứa ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có hay không có gì cũng gào khóc. Tối cũng không yên, cứ thế giày vò hai vợ chồng mất ngủ, rụng tóc.
Bây giờ thì hay rồi, bọn nó lớn hơn thì càng dồi dào thể lực, ban ngày có thể đày đọa người hơn. Nhưng ưu điểm đi kèm cũng có, ban ngày kêu gào ầm ĩ, tối đến sẽ ngủ rất ngoan. Nói chung bọn nó cũng mệt lắm! Hai vợ chồng cũng đỡ phải đối mặt với cơn ác mộng khóc đêm.
Từ Toa yên lặng chờ đợi, chờ cho con ngủ yên rồi mới hít một hơi dài: “Ban ngày nên để cho chúng chơi hết sức mình.”
Giang Phong dở khóc dở cười: “Em cũng phải nghĩ cho bà chứ.”
Từ Toa cười xòa: “Vì vậy em đã đề xuất bà dẫn chúng đi dạo, như vậy sẽ có rất nhiều người giúp trông coi chúng.”
Thực tế chứng minh kế hoạch đã thành công.
Giang Phong cười.
Cả hai cười đủ rồi, Từ Toa chọt chọt Giang Phong, nói: “Anh nghĩ giúp em đi.”
Mặc dù Từ Toa chắc chắn nắm rõ sự phát triển của tương lai hơn Giang Phong do vấn đề xuyên không, nhưng nếu cần sát với thực tế thì chủ ý của Giang Phong nhất định sẽ có ích hơn, chứ không phải Từ Toa xuyên không bao nhiêu năm nhưng lại không thể thích nghi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận