Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 235. Đại Hoàng rất phách lối

Chương 235. Đại Hoàng rất phách lối
Chương 235: Đại Hoàng rất phách lối
Gần như không cần nghĩ cũng biết là người này tám mươi phần trăm là dùng thịt rẻ hơn trong tủ lạnh để thay cho thịt heo tươi đắt hơn rồi.
Từ Toa: “...”
Từ Toa: “Bác sĩ Tiểu Giang, anh xem thử thịt này đi, có ăn được không?”
Giang Phong nhìn thử một chút, nói: “Được, thịt này vẫn ổn mà, còn rất mỡ.”
Từ Toa: “...”
Thật ngại quá, mấy chục năm sau mọi người đều thích thịt nạc.
Hơn nữa thịt nạc đắt hơn thịt mỡ.
Từ Toa: “Vậy chúng ta lấy một ít ra ngoài đi.”
Giang Phong: “Được.”
Hai người bận bịu một lúc, sau đó ngồi song song thở mạnh trong quán tạp hóa, thấy chỉ còn chút thời gian nhưng mà Từ Toa vẫn không muốn động. Cô nói: “Chúng ta có nên mang cho mấy người Thổ Cẩu Tử ít đồ cảm ơn họ không?”
Giang Phong nghiêng đầu nói: “Cô thật sự xem việc tặng đồ thành của mình rồi.”
Từ Toa nghiêm túc gật đầu: “Tôi xem đây là chuyện của mình mà. Anh thấy đó, những người kia muốn hại tôi, tất nhiên tôi có thể sẽ tránh được. Thế nhưng có người cứ rình rập mình cũng rất phiền mà. Chẳng qua vì tôi không cẩn thận nghe được chuyện con trai thứ hai nhà họ Bạch hại người nên mới có cơ hội khiến những người xấu này đền tội. Theo lý thì tôi là người được lợi. Hơn nữa tôi cũng không cho là mình là thánh mẫu gì đó, nhưng mà biết có người bị hại thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Ban đầu tôi chỉ muốn tìm được xác, nhưng mà ma xui quỷ khiến lại khiến nhóm Thổ Cẩu Tử giúp một chút, dù là từ nguyên nhân nào thì tôi cũng là người được hưởng lợi. Cảm ơn họ không phải rất bình thường sao?”
Từ Toa bật cười: “Chuyện này ấy mà, nếu như làm hại đến bản thân thì chắc chắn tôi sẽ không làm. Nhưng mà nếu như không có hại gì, tôi chỉ muốn cố gắng làm chút chuyện tốt thôi.
Giang Phong: “Cũng được, cô đưa cho tôi, để tôi tiếp tục giả thần giả quỷ đi.”
Anh liếc mắt nhìn Từ Toa, ánh mắt có ý cười nói: “Cảm giác làm chuyện này thật ra rất tuyệt.”
Từ Toa: “Phụt.”
Giang Phong nghiêm túc: “Có lẽ trong xương tủy, tôi chính là một người thích gây chuyện đó.”
Từ Toa: “Phụt.”
Giang Phong: “Cô cứ như một cái bình tưới nước vậy.”
Thẳng nam lên tiếng như vậy khiến một người chính nghĩa như Từ Toa siết chặt nắm đấm chính nghĩa.
Hai người cười đùa một lúc, Từ Toa nói: “Anh chính là mối nguy của xã hội.”
Giang Phong: “Làm sao thế được, tôi gặp nguy còn chưa đủ sao?”
Từ Toa tò mò nhìn anh, hỏi: “Vậy anh nói thử xem anh gặp nguy lúc nào rồi?”
Giang Phong: “... Cô không cần phải vui vẻ như vậy chứ?”
Từ Toa lập tức điều chỉnh lại trạng thái: “Tôi sai rồi.”
Giang Phong không nhịn được đưa tay xoa tóc cô nói: “Đợi sau này sẽ nói cho cô biết.”
Quả nhiên khi nhìn lại Từ Toa, cô gái bị làm rối tóc rất không hài lòng, anh nhanh chóng đứng dậy, lần nữa tránh khỏi nắm đấm nhỏ chính nghĩa của Từ Toa, đi đến bên cạnh cửa sổ: “Con phố này có vẻ còn rất có trật tự.”
Từ Toa: “Ừm ừm.”
“Cái này, Từ Toa, cô đến đây xem thử...”
...
Ở thôn Thượng Tiền Tiến nửa đêm, chuyện ma quái liên tục xảy ra.
Giang Phong đi qua lại hai chuyến mới có thể dọn hết đồ đạc của Từ Toa, không hề oán hận nửa câu.
Đến Từ Toa cũng phải cảm khái một tiếng, thật sự là một đồng bọn cùng thôn Thượng Tiền Tiến đáng cảm động.
Hơn nữa, Từ Toa chỉ cần giao đồ cho Giang Phong, chuyện này đã xong rồi nhưng mà Giang Phong còn phải ra ngoài nữa. Dù sao người giả thần giả quỷ cũng không phải cô.
Chẳng qua Từ Toa cũng nghĩ mấy chuyện gây sự như vậy, có thể hạn chế bao nhiêu thì hạn chế bấy nhiêu, nếu không... đi đêm mãi cũng sẽ có ngày gặp ma.
Nếu đặt ở người bình thường cũng sẽ cảm thấy làm phiền Giang Phong không tốt lắm.
Nhưng mà Từ Toa là người bình thường à?
Không phải.
Chẳng qua cô vốn không nghĩ đến vấn đề kia. So với mấy người xuyên sách thông minh tháo vát kia, cô chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi chưa trải sự đời.
Mà Giang Phong, Giang Phong lại còn vui vẻ hơn. Hóa ra không phải chỉ có một mình anh khác thường, bây giờ anh vậy mà lại có đồng bọn rồi. Hơn nữa Giang Phong cũng giống như Từ Toa, bẩm sinh đã là một người thích gây chuyện rồi.
Anh làm chuyện giả thần giả quỷ này mà còn cảm thấy rất phấn khích ấy chứ.
Hơn nửa đêm, anh khiêng hai túi thịt đặt ở trên đường đi nhỏ ở nông thôn.
Từ Toa đưa áo mưa cho anh, anh che rất kỹ, dù có lại gần cũng chưa chắc đã nhận ra là ai. Nhà của Đại Hổ Nhị Hổ khá gần nên anh đi đến nơi này trước, đi qua nhà lão Hoàng, Đại Hoàng phì một cái đứng lên, hướng ra cửa: “Ẳng.”
Là con chó duy nhất ở trong thôn, nó chính là một chó ngoan trung thành và tận tâm.
“Ẳng.”
Giang Phong bước nhanh hơn.
“Gâu gâu gâu.”
Đại Hoàng rất phách lối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận