Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 294. Không phải đã thấy rồi sao

Chương 294. Không phải đã thấy rồi sao
Chương 294: Không phải đã thấy rồi sao
Chỗ này cùng nguyên lý với hầm đất bị bịt kín lâu năm, sau khi anh trở về mới nghĩ đến điều này.
Có đôi khi làm người chính là như vậy, cho dù anh học y cũng khó tránh khỏi có sơ xuất. May mắn trong hai người luôn sẽ có một người nghĩ cẩn thận chu toàn hơn một chút.
Từ Toa: “Ở đây có gió.”
Giang Phong gật đầu: “Gió đối lưu, ở đây có lẽ không chỉ có một cửa ra.”
Từ Toa khẽ gật đầu, hai người cùng tiến về phía trước, Từ Toa nhỏ giọng hỏi: “Anh nói chỗ âm u ẩm ướt này dễ ẩn núp nhất, có rắn ngủ đông gì đó hay không?”
Giang Phong: “Bây giờ còn chưa đến lúc chúng ngủ đông.”
Từ Toa: “Không thể chuẩn bị trước hay sao?”
Giang Phong: “Vậy thì có thể, nhưng mà nếu lựa chọn nơi lớn như nơi này, con rắn đó thật sự không nhỏ đâu. Cô đừng nói nữa, nếu thật sự có, đối với chúng ta là một việc phiền phức!”
Từ Toa hiểu điều này, thuận tiện làm tư thế kéo khóa miệng mình lại tỏ ý cô không nhiều lời nữa.
Giang Phong khẽ cười, hỏi: “Cô sợ không?”
Từ Toa: “Tôi đương nhiên không sợ! Chúng ta có hai người, cho dù tôi không được cũng có anh mà!”
Từ lần trước Giang Phong cứu cô, Từ Toa có sự tin tưởng hoàn toàn đối với Giang Phong. Thật ra, cô vốn đã có lòng tin với anh nhưng mà không có biểu hiện rõ ràng, hiện tại là vô cùng rõ ràng. Giang Phong nghiêng mặt nhìn Từ Toa, ánh đèn rơi vào Từ Toa, vẻ mặt chân thành.
Không biết vì sao, Giang Phong lại cảm thấy vui vẻ.
Có lẽ bị người ta ghét bỏ quá lâu, một xíu tín nhiệm và ỷ lại cũng đủ để Giang Phong vui đến nhướng mày.
Anh không biết rằng bản thân là người dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Giang Phong nắm tay Từ Toa chặt hơn, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Hai người im lặng bước đi, con đường này rất dài, đi rất lâu rồi dường như không có điểm cuối, cũng không có chút ánh sáng nào, Từ Toa nhẹ giọng nói: “Những thứ chưa biết quả nhiên khiến người ta thấp thỏm.”
Giang Phong nắm chặt tay Từ Toa, nói: “Không sao đâu, có tôi đây.”
Từ Toa cười, khóe miệng nhếch lên, khẽ ngâm nga huýt sáo.
Giang Phong: “Nghe rất hay.”
Nụ cười của Từ Toa càng sâu, chẳng qua cũng không nói đó là bài gì, hai người đi được một lúc thì ngừng bước: “Chỗ này có lối rẽ.”
Từ Toa ngẩng đầu nhìn Giang Phong, nói: “Theo anh nên đi bên nào?”
Giang Phong nhếch miệng nhìn, nói: “Bên trái.”
Từ Toa búng tay “tách” vang lên, nói: “Được, chúng ta đi bên phải.”
Giang Phong: “...”
Từ Toa kéo Giang Phong, nói: “Đi thôi!”
Giang Phong: “Thì ra cô lấy tôi làm phép loại trừ phải không?”
Từ Toa: “Tôi chưa hề nói cách nghĩ của anh không tốt, nhưng mà tôi cảm thấy vận may của anh ở trên núi cũng bình thường thôi. Đã thế thì chúng ta dùng cách khác như vậy chẳng hạn, ha ha ha!”
Cô giống như con chuột nhỏ trộm đồ.
“Chúng ta có thể làm phương pháp loại trừ!”
Giang Phong: “... Cô đúng là cô gái tinh quái.”
Từ Toa liếc anh: “Anh như vậy đâu giống khen ngợi tôi.”
Giang Phong nhướng mày, khụ một tiếng.
Hai người đi lối bên phải, cảm giác rất rõ ràng hơi lạnh đường bên đây ít hơn nhiều, Giang Phong nói: “Lối ra chắc là bên trái, sau khi chúng ta ngoặt vào đường này, gió nhỏ lại rồi, bên đây chắc là ngõ cụt.”
Từ Toa: “Cho dù là ngõ cụt, cũng đi rồi, chúng ta phải đi đến cùng.”
Giang Phong: “Cũng phải.”
Trên đường đi hai người nhẩm tính thời gian, khoảng nửa tiếng sau họ cuối cùng cũng đi đến cuối đường, Từ Toa: “Mẹ kiếp!”
Chỗ này đầy ắp xếp khoảng 20 cái rương, Từ Toa và Giang Phong đưa mắt nhìn nhau, Từ Toa ho một tiếng, nói nhỏ: “Đây là...”
Giang Phong: “Để tôi xem.”
Bước tới cạnh một cái rương, che mũi, dặn: “Cô làm theo tôi.”
Từ Toa lập tức nghe lời, bây giờ không phải là lúc tùy hứng.
Giang Phong hít sâu một hơi, một dao chặt ngay giữa ổ khoá của rương gỗ, ổ khóa ‘răng rắc’ một tiếng sau đó gãy lìa.
Từ Toa: “...”
Giang Phong mở nắp rương ra.
Lúc này, Từ Toa thật sự không nhịn được nữa, cô che miệng nhưng vẫn kêu ra tiếng: “Ôi mẹ tôi ơi!”
Trong rương, xếp thành chồng ngăn nắp đều là vàng thỏi.
Từ Toa lắp bắp: “Này này này, này không phải là vàng thỏi sao?”
Cô biết rõ, đúng là vàng!!!
Nhưng mà con mẹ nó, cô cũng không kiềm chế nổi!
Dù sao thì cô cũng chưa bao giờ được thấy nhiều như vậy!
Giang Phong đưa tay chạm lên thỏi vàng, cầm lấy một thỏi lên nhìn kỹ một lát, nói: “Là thật đó!”
Từ Toa che ngực mình: “Ôi trời ơi, tôi thấy tôi cần phải cấp cứu gấp. Ah ah ah!”
Giang Phong: “Tôi xem rương khác!”
Anh lại chặt gãy ổ khoá, mở ra vẫn là một rương vàng thỏi.
Từ Toa: “Má ơi, anh đừng mở nữa, tôi sợ tôi chịu không nổi kích thích này.”
Từ Toa cảm thấy nhịp tim của cô bây giờ chắc đã lên đến 180 rồi, trái t trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Cô nói lắp: “Tôi chưa thấy qua nhiều vàng như vậy.”
Giang Phong: “Bây giờ không phải đã thấy rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận