Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 163. Tôi thật sự biết

Chương 163. Tôi thật sự biết
Chương 163: Tôi thật sự biết
Từ Toa: “......Anh đừng như vậy, nhìn rất kỳ cục, làm cho người ta nổi hết da gà. Cái điệu bộ đó giống như cái gì anh cũng biết hết vậy ấy.”
Giang Phong chậm rãi nói: “Tôi thật sự biết hết mà... tôi biết rất nhiều. Ví dụ như, tôi biết Trần Nhị và Bạch Liên Hoa là do cô đánh.”
Từ Toa: “!!!”
Cô kinh ngạc: “Sao anh biết!”
Ôi..., chưa đánh đã khai rồi.
Nhưng Giang Phong cũng không có phản ứng gì đặc biệt, anh nói: “Bọn họ đến tìm tôi xem sơ qua vết thương. Dựa theo vết thương, sức cô nhỏ, lực đánh người không lớn, nhưng rất biết cách đánh nhau. Đánh rất tốt cho nên tôi nhìn ra được.”
Thật ra ngay từ đầu, anh đã biết Từ Toa không đơn giản là cô gái nhỏ vô hại rồi....
Nhưng bất cứ khi nào, hung ác lên một chút để bảo vệ mình cũng không phải chuyện xấu, ngược lại anh còn cảm thấy, thật ra như vậy rất tốt.
Anh nghiêm túc: “Cô như vậy, rất tốt.”
Từ Toa nhìn anh: “Thật không?”
Giang Phong gật đầu, gật đầu rất nghiêm túc: “Đương nhiên rồi.”
Từ Toa gật đầu: “Coi như anh cũng hơi có mắt nhìn đấy.”
Từ Toa cười ngặt nghẽo, nói: “Thấy anh biết cách nói chuyện như vậy, tôi sẽ không diệt khẩu đâu.”
Giang Phong cười: “Đương nhiên là có mắt nhìn rồi, cô là đồng bọn của tôi mà.... “
Đồng bọn, duy nhất...

Trận mưa lớn kéo dài liên tục bốn ngày này, quả nhiên tạo thành không ít tổn thất cho lúa mì, một số giống cũ, càng không thể buồn hơn được nữa. Còn về phía đại đội trưởng bọn họ thì lại càng không cần phải nói thêm gì nhiều.
Chẳng qua mặc dù như thế, lại vì một số cá sông kia, mọi người lại vui vẻ thêm không ít, cảm giác cuộc sống này hình như tốt hơn.
Từ Toa không xuống nước, chẳng qua động tác của nhà cô cũng không chậm, to nhỏ đủ cả, sống lẫn chết tất cả được 13 – 14 con cá, còn nhặt được thêm ít cua và tôm, chẳng qua nhà bọn họ cũng không nhặt hạt châu nhựa kia về, Từ Toa không nhặt, những người khác cũng không nhặt.
Trái lại Từ Toa thấy hơi ngạc nhiên: “Mợ à, mợ không có hứng thú với thứ đó à?”
Cổ Đại Mai vỗ đùi đáp: “Sao lại không có hứng thú chứ? Đương nhiên là cảm thấy hứng thú rồi.”
Gương mặt của cô ta ảo não, giống như bỏ lỡ mất 100 triệu.
Thế nhưng Từ Toa cảm thấy trong chuyện này tuyệt đối có uẩn khúc gì đấy, có gì đó là lạ, nếu đã cảm thấy hứng thú, đâu thể nào không nhặt.
Quả nhiên cô nghe thấy Cổ Đại Mai giải thích: “Không phải lúc đầu mợ nghĩ cá quan trọng hơn à? Căn bản không đặt trọng tâm lên hạt châu kia, sau đó chờ sau khi mợ bắt xong tôm cá cua, lại đi nhặt mấy thứ này, đã bị mọi người nhặt sạch sẽ, những người này cũng thật là, không chút khách sáo nào.”
Cổ Đại Mai cảm thấy người nhà mình vẫn là quá ít, nhìn nhà người ta đi, đông người chiếm hời to, nói đâu xa, nhà đại đội trưởng kia, ba trai tráng, lại thêm con dâu, đông hơn nhà bọn họ rất nhiều.
May mà nhà bọn họ đến sớm, bên bờ sông vẫn còn cá vàng lù đù, mặc dù bọn họ không chiếm ưu thế về số lượng, nhưng trên phương diện vóc dáng vẫn chiếm ưu thế.
“Nếu như lại có chuyện tốt như thế này thì hay biết mấy, thế nhưng mợ không muốn trời mưa.”
Cổ Đại Mai cảm thấy chuyện này quá tốt.
Từ Toa nhìn thoáng qua cô ta: “Mợ ước chuyện gì tốt hơn vào.”
Lời này không sai, thật đúng là, ước cũng nên ước tốt một chút.
Cổ Đại Mai lại thở dài: “Haiz, mấy ngày nay gà đẻ trứng không tốt, mợ đi giã chút cua cho gà ăn.”
Từ Toa nghe thấy thế, cả người cứng lại, lập tức nói: “Khoan đã.”
Cô vô cùng khiếp sợ nhìn Cổ Đại Mai hỏi: “Vì sao mợ lại giã cua cho gà ăn? Chẳng phải cua nhỏ có thể làm tương cua à?”
Cổ Đại Mai nghi hoặc nhìn Từ Toa hỏi: “Tương cua? Đó là gì thế?”
Bà Từ vừa đi từ nhà ra cũng nghi ngờ nhìn Từ Toa, không cần nhiều lời, chỉ cần dựa vào ánh mắt nghi ngờ và khó hiểu của hai người, Từ Toa hiểu được, bọn họ căn bản không biết cái gì gọi là tương cua.
Từ Toa trợn mắt há mồm: “Cua nhỏ trong thôn trong ta đều giã cho gà ăn ư?”
Cổ Đại Mai gật đầu, bà cụ Từ cũng thế.
Từ Toa vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Thứ ngon như vậy, sao lại cho gà ăn chứ, cua này có thể làm tương cua, tương cua dùng để ăn với cơm, nào nào, để cháu nói cho hai người nghe qua cách làm, được rồi, vẫn nên để cháu làm mẫu cho hai người.”
Bản thân Từ Toa chưa làm qua, nhưng cô đã từng nhìn thấy bà ngoại làm, cho nên rất rõ ràng.
Thành phố Giang Hải của bọn họ, thật đúng là nhà nhà đều biết món này.
Cổ Đại Mai: “Nhà ta chỉ có từng này thôi.”
Bởi vì cua nhỏ chỉ dùng để cho gà ăn, cho nên nhà bọn họ không có nhiều.
Đầu óc Từ Toa lóe lên: “Mợ chờ cháu một lát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận