Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 647. Cổ Đại Mai mang thai 1

Chương 647. Cổ Đại Mai mang thai 1
Chương 647: Cổ Đại Mai mang thai 1
“Tất nhiên, vốn dĩ em rất lợi hại mà. Em học ngành kinh tế chứ không phải quản lý, nhưng em lại làm quản lý rất tốt.”
Giang Phong mỉm cười: “Ừ, em làm vô cùng tốt.”
Bà Từ để hoa mình trồng dưới cửa sổ, từ xa nhìn thấy hai người ngồi trên sofa dựa sát vào nhau, anh tựa em, em tựa anh, bà cụ lặng lẽ xoa xoa cánh tay, đúng là nổi da gà. Hai người này thật là mặc kệ sự đời. Có điều, bà cụ cũng cảm thấy vui khi tình cảm của cháu gái và cháu rể tốt như vậy. Cuộc sống quả thực đã càng ngày càng thoải mái hơn rồi.
Bà Từ thoải mái, Từ Toa cũng thoải mái, nhưng cũng có người không thoải mái. Người đó chính là Cổ Đại Mai đang ở thôn Thượng Tiền Tiến xa xôi. Cổ Đại Mai gần đây không biết sao mà cứ buồn nôn, nhợn nhợn muốn chết. Hơn nữa còn cảm thấy rất kỳ lạ là tính khí mình khó chiều hơn dù điều kiện trong nhà ngày càng tốt hơn.
Đại Sơn Tử dẫn theo mấy anh em đi bán quần áo ở thành phố, chỉ ít ngày đã kiếm được tiền. Nhà mẹ đẻ theo đó cũng tốt hơn rất nhiều. Con gái cô ta lại là đứa hiếu học, thành tích thường đứng đầu thôn, không đứa trẻ nào sánh được.
Nhưng mà cô ta lại cảm thấy khó hiểu khi mình rất dễ bực bội. Có khi còn không muốn nấu cơm, Nữu Tể tan học, vui vẻ chạy về nhà thì thấy mẹ ngồi một mình trong sân lau nước mắt, rất đáng sợ. Ôi mẹ ơi! Người mẹ bủn xỉn, dữ dằn của cô bé đấy ư!
Đang yên đang lành sao tự nhiên lại khóc?
Nữu Tể vội vàng chạy đến: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Cô bé vội hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao? Hay là ba chọc tức mẹ?”
Cổ Đại Mai lau nước mắt, nói: “Không có gì, chỉ là mẹ thấy ngột ngạt mà thôi.”
Nữu Tể: “???”
Tuy là một cô bé đã học cấp 2, nhưng cô bé cũng chỉ mới 13, 14 tuổi, không thể hiểu tại sao mẹ lại như vậy. Có điều cô bé nhanh chóng nói: “Hay là đi bệnh viện khám nhé?”
Cổ Đại Mai lập tức mở to mắt: “Đi bệnh viện làm gì? Lãng phí số tiền đó, chẳng qua là tâm trạng của mẹ không tốt, con có thấy ai không vui lại đi bệnh viện chưa? Với lại đi bệnh viện cũng vô ích thôi, lẽ nào bác sĩ có thể khiến mẹ vui hả? Tiêu tiền kiểu này mẹ lại càng không vui.”
Mặc dù bây giờ gia cảnh đã khấm khá rồi, nhưng con người keo kiệt như Cổ Đại Mai vẫn khó mà thay đổi được. Chỉ là ông trời như muốn đối địch với cô ta, vừa nói xong đã nôn thốc nôn tháo bên bờ tường, cảm giác như thể nôn cả mật ra ngoài.
Nữu Tể sốt ruột xoay vòng vòng: “Phải làm gì đây? Mẹ, chúng ta đi bệnh viện đi. Mẹ đừng keo kiệt nữa, mẹ tiếc tiền thì để con trả.”
Cổ Đại Mai ngơ người, nhìn con gái đầy nghi ngờ: “Sao con lại có tiền?”
Rồi cô ta lạnh lùng nói: “Con lấy đâu ra tiền?”
Cái này không phải do Cổ Đại Mai phản ứng thái quá, mà là ban đầu khi Hồ Hạnh Hoa về đây giở trò, tuy cô ta đã bị đánh đuổi đi, nhưng cả nhà Trần Nhị lại theo cô ta vào thị trấn, mới có mấy ngày, cùng lắm là chuyện của mấy tháng mà thôi, con gái Trần Nhị và Bạch Liên Hoa đã về đây lôi kéo chị em “đi làm” ở tiệm cơm của bọn họ. Tất nhiên người trong thôn đều có tính cảnh giác nên đã đánh một trận, đứa con gái cùng Bạch Liên Hoa trốn ở ngoài thôn đã bị đánh sợ chết khiếp, đuổi đi rồi.
Nhưng dù là vậy, mọi người vẫn không yên tâm, vẫn có vài đứa nhỏ đang học cấp 2 ở công xã mà. Nếu bị cô ta lôi kéo thì phải làm sao? Nói chung người trong thôn vô cùng cẩn thận. Khi Nữu Tể nói cô bé có tiền, Cổ Đại Mai liền sửng cồ.
Nữu Tể vội nói: “Tiền là của bà với chị họ cho con.”
Cổ Đại Mai: “???”
Cô ta nhìn con gái, tỏ ra khó hiểu: “Sao con có thể nhận tiền của họ? À không đúng, sao con không nói với mẹ?”
Nữu Tể giơ tay lên, nói: “Đây là ‘quỹ đen’ mà bà và chị cho con mà.” Nói đến đây, cô bé lại càng thêm kiên định hơn: “Nếu đã lén cho con thì tất nhiên không cần nói cho mẹ biết rồi.”
Cổ Đại Mai: “Ôi đứa con gái ngu ngốc của mẹ, con lấy tiền của người ta mà mẹ không hay biết gì thì đâu có được. Chỗ bà thì mẹ không nói, người lớn cho con không sao cả. Nhưng chị họ con cùng lắm chỉ là họ hàng với nhà mình. Con lấy tiền của người ta mà mẹ không cho con trai chị ấy thì ra thể thống gì?”
Nữu Tể: “...”
Cổ Đại Mai giữ cô bé: “Con nói cho mẹ nghe, con có bao nhiêu tiền?”
Nữu Tể nhìn mẹ không nói một lời.
Cổ Đại Mai: “Đưa cho mẹ giữ.”
Nữu Tể vẫn không lên tiếng.
Cổ Đại Mai đang định nổi giận thì đột nhiên lại buồn nôn nên nôn thốc ra.
Cô ta nôn rất nhiều khiến Nữu Tể cuống lên, kêu lớn: “Lâm Thiền, Lâm Thiền, chị giúp em với, em phải đưa mẹ đi bệnh viện.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận