Côn Luân Ma Chủ

Chương 1005: Tà Cực Tông 1

Trong đại sảnh Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đèn đuốc lờ mờ, so với khung cảnh đèn đuốc sáng trưng trước đó quả thật như hai nơi hoàn toàn khác biệt.

Một người trung niên sắc mặt trắng bệch ngồi dưới, bên trên là vị trí của riêng thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng hắn không dám ngồi lên.

Người này chính là tông sư võ đạo duy nhất trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hiện tại, Bạch Khiếu Thiên.

Giờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bạch Vô Kỵ có thân phận người thừa kế, có danh phận, còn Bạch Khiếu Thiên lại có thực lực. Nhờ hai người bọn họ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành mới không sụp đổ.

Trước đó Bạch Khiếu Thiên là người trong chi phụ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, tuổi tác đã trung niên, không nóng không lạnh, là chấp sự của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Dù sao cũng là thế lực lớn truyền thừa vài ngàn năm, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tuy không có nhiều tông sư võ đạo nhưng lại có không ít chấp sự cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như Bạch Khiếu Thiên.

Chỉ có điều trong quá khứ Bạch Khiếu Thiên luôn hết sức khiêm nhượng, lại thêm hắn là người chi phụ cho nên không khiến người khác chú ý tới. Không ngờ cuối cùng lại là hắn ngăn cơn sóng dữ, cứu được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Đương nhiên hắn chỉ cứu được Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một lần, không cứu được cả đời.

Lúc trước Tà Cực Tông cho rằng lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vẫn còn sống, cho nên bao năm như vậy Tà Cực Tông vẫn luôn chung sống hòa bình với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hai bên không có xung đột gì.

Thậm chí do thân phận Ma đạo, khi Tà Cực Tông đối mặt với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn có cảm giác thua kém một chút.

Dù sao đếm lại khắp khu vực Cực bắc, tông môn Ma đạo chỉ có mình Tà Cực Tông, những kẻ khác sống dưới mí mắt Đại Quang Minh Tự lại không biết điều, đã bị xử lý từ lâu rồi.

Giờ lời nói dối của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bị lật tẩy, Bạch Khiếu Thiên còn đánh trọng thương Diệp Thiên Tà, có thể thấy tiếp đó Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ bị trả thù ra sao.

Trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành trừ người của Bạch gia còn có một số đệ tử họ khác làm quản sự hay chấp sự.

Tin tức vừa lộ ra, đám người này đã chạy mất một phần, thậm chí ngay người trong Bạch gia cũng có ý đồ khác. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành to lớn này đã sắp sụp đổ.

Ngẩng đầu nhìn lên vị trí thành chủ, Bạch Khiếu Thiên ho khan một tiếng, mỉm cười tự giễu.

Vị trí thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn là chuyện Bạch Khiếu Thiên thậm chí không dám nghĩ tới, thế nhưng giờ hắn có thể ngồi mà lại chẳng dám ngồi, cũng chẳng có hứng thú ngồi.

Hắn là chi phụ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, theo lý mà nói sau khi hắn thăng cấp lên tông sư võ đạo, có đặt ở đâu cũng là người nổi bật, không cần chôn cùng Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Nhưng hắn không muốn chạy.

Không phải Bạch Khiếu Thiên trung thành gì với Bạch gia, thực tế đệ tử chi phụ như hắn tuy đãi ngộ không phải không tốt, nhưng ít nhất cũng kém chi chính, nói trong lòng không có oán hận rõ ràng là giả dối.

Hắn ở lại đây không phải muốn bảo vệ Bạch gia mà là toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, bảo vệ nơi mang ký ức nửa đời của hắn.

Sở Hưu đã từng hỏi Bạch Vô Kỵ vì sao hắn muốn bảo vệ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Đáp án của Bạch Vô Kỵ cũng như Bạch Khiếu Thiên, cho nên hai người một già một trẻ mới ở lại đây ổn định thế cục toàn bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, không để nó sụp đổ.

Bạch Vô Kỵ tới tìm Sở Hưu cầu viện, Bạch Khiếu Thiên biết, cũng đồng ý, nhưng hắn không ôm hy vọng gì.

Dựa vào người ngoài như vậy không bằng bản thân liều mạng một lần. Hắn không ngăn cản chẳng qua là mong Bạch Vô Kỵ có thể tránh được kiếp này, tiếp tục sống sót.

Còn bản thân hắn ư, sinh ra ở đây, sống tại đây, cuối cùng có chết ở đây cũng là một lựa chọn rất tốt.

Đúng lúc này một đệ tử đột nhiên hốt hoảng chạy vào nói: “Thành chủ! Không xong rồi! Người của Tà Cực Tông đã đánh tới cửa rồi!”

Bạch Khiếu Thiên vung tay lên nói: “Nói bao lần rồi, ta không phải thành chủ, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã không có thành chủ nữa rồi.

Đừng có sợ, Tà Cực Tông tới thì sao? Trước đó Tà Cực Tông còn chẳng dám lớn tiếng nói chuyện với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta. Dù là lúc này rồi cũng đừng đánh mất thể diện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta!”

Nói xong cầm binh khí trực tiếp đi ra đại sảnh.

Bên ngoài Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, vài trăm võ giả Tà Cực Tông mang theo ma khí cùng sát khí dữ tợn nhìn chăm chằm vào tòa thành băng trước mắt.

Mặc dù Tà Cực Tông chỉ có mấy trăm người, nhưng mấy trăm người này lại là toàn bộ tinh nhuệ của Tà Cực Tông, đủ hủy diệt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành giờ đã thoi thóp này.

Người dẫn đầu là một võ giả toàn thân bao phủ trong áo đen, quanh người tỏa ra chấn động ma khí quỷ dị, dung hơp với thiên địa nguyên khí xung quanh, thậm chí nhuộm mặt đất đầy tuyết trắng thành màu đen.

Người này chính là điện chủ Tế Ma Điện, Yến Lưu Băng của Tà Cực Tông.

Mặc dù người này không có danh tiếng gì trên giang hồ, nhưng trong Tà Cực Tông lại là một vị đại nhân gần với tông chủ.

Tà Cực Tông nhẫn nhịn phát triển trong khu vực Bắc Nguyên, trong Tà Cực Tông có vài điện, mỗi người đều có chức vụ của mình, Tế Ma Điện của Yến Lưu Băng phụ trách tế lễ ma thần.

Năm trăm năm trước khi Tà Cực Tông còn là một thành viên dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, Tế Ma Điện thờ cúng Độc Cô Duy Ngã, nịnh bợ trắng tợn tới cực điểm. Cho nên trong thời đại đó điện chủ Tế Ma Điện có địa vị cực cao, thậm chí giống với tông chủ Tà Cực Tông, có thân phận Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo.

Đương nhiên cho dù giờ Tà Cực Tông đổi đối tượng tế lễ, thực lực vẫn bất phàm như vậy.

Lúc này nhìn lên đầu tường Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Yến Lưu Băng lạnh nhạt nói: “Thiên Tà, ngươi làm việc thế nào vậy? Một Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã sắp sụp đổ đến nơi rồi cũng khiến ngươi trọng thương như vậy à?

Rõ ràng là một công lao, cuối cùng lại khiến ngươi làm thành một trò cười.”

Trước đó Tà Cực Tông để một tiểu bối như Diệp Thiên Tà tới đối phó với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không phải khinh thường mà là Tà Cực Tông cố ý gây dựng công lao và chiến tích cho Diệp Thiên Tà, để sau này hắn thuận lợi tiếp quản Tà Cực Tông.

Thời điểm đó lòng người trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã bàng hoàng, bản thân Diệp Thiên Tà cũng có lực lượng sánh vai với tông sư võ đạo, muốn hủy diệt Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không thành vấn đề.

Trong thế hệ trẻ, chỉ duy nhất Sở Hưu từng có chiến tích hủy diệt thế lực trong ca dao giang hồ. Giờ nếu Diệp Thiên Tà có thể diệt trừ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, chưa nói sánh vai với Sở Hưu, chí ít trên Long Hổ Bảng hắn có thể vượt qua Phương Thất Thiếu, trở thành đệ nhất Long Hổ Bảng.

Thế nhưng ai ngờ nổi một chuyện đơn giản như vậy mà hắn cũng làm hỏng chuyện.

Diệp Thiên Tà vẻ mặt uất ức nói: “Tên Bạch Hàn Phong kia không chịu nổi một đòn, ai ngờ trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành lại có người đột phá lên cảnh giới tông sư võ đạo, hơn nữa còn chưa quen thuộc lực lượng đã lập tức ra tay liều mạng.

Hắn muốn chết cũng chẳng sao, nhưng ta còn chưa sống đủ. Nếu ta không chạy e rằng hắn sẽ kéo ta đồng quy vu tận mất!”

Nói lại thì Diệp Thiên Tà cũng vô cùng uất ức.

Trước đó hắn lóc cóc tới giúp Bái Nguyệt Giáo, kết quả chẳng được lợi lộc gì thì thôi còn bị thánh nữ Bái Nguyệt Giáo quở trách một hồi. Nói ra thì còn chẳng bằng Sở Hưu được mời tới giúp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận