Côn Luân Ma Chủ

Chương 1914: Bức ép 1

Bất luận là lão tổ Doanh gia hay Doanh Bạch Lộc, bọn họ đều không phải loại để mặc cho người khác làm thịt, bằng không khi Mạc Thiên Lâm đề nghị tới tìm Rama và Hư Vân, bọn họ đã không đáp ứng.

Lần đó bọn họ đã tuyệt vọng, bây giờ thấy Sở Hưu muốn ra tay, cho dù lúc trước bọn họ ở trận doanh đối địch, lúc này cũng không nhịn được động tâm.

“Sở giáo chủ, ngươi chắc chắn được bao nhiêu phần?”

Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Ở Đông Tề dù sao ta cũng chỉ là người ngoài, nếu chỉ mình ta thì chỉ chắc chắn được năm phần.

Võ lâm Đông Tề các ngươi không định tự phản kháng, dựa vào một người ngoài như ta không thể xoay chuyển tình thế được.

Nhưng nếu võ lâm Đông Tề đồng tâm hiệp lực, ta chắc chắn tới mười phần sẽ khiến Phạm Giáo sợ ném chuột vỡ bình, không dám động thủ.”

Lão tổ Doanh gia vỗ mạnh lên bàn, hô lớn: “Được, lần này lão phu sẽ liên thủ với Sở giáo chủ, hy vọng Sở giáo chủ đừng để lão phu thất vọng.”

“Những người từng hợp tác với Sở Hưu ta xưa nay chưa bao giờ phải thất vọng.”

Sở Hưu đưa mắt ra hiệu với Lữ Long Quang, một lúc lâu sau, Lữ Long Quang lại ra ngoài dẫn Lục Trường Lưu vào.

Thấy Sở Hưu và lão tổ Doanh gia đều ở đây, Lục Trường Lưu có vẻ khá ngạc nhiên: “Lão tổ Doanh gia, Sở giáo chủ, các ngươi làm vậy là?”

“Lục chưởng giáo đừng kinh hãi, chúng ta đang thảo luận chuyện liên quan tới tương lai của toàn bộ võ lâm Đông Tề.”

Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại những gì mình đã nói với lão tổ Doanh gia cho Lục Trường Lưu.

Cuối cùng, Sở Hưu còn bổ sung thêm một câu: “Lục chưởng giáo, ta biết lần này Phạm Giáo không nhắm vào ngươi, thật ra ngươi có thể đứng ngoài chuyện này.

Nhưng Lục chưởng giáo nhìn lại lương tâm xem, ngươi có thể thật sự để mặc võ lâm Đông Tề bị Phạm Giáo tùy ý ức hiếp xâm chiếm ư?

Ngoài ra, ở Đông Tề này, Chân Vũ Giáo của ngươi là quốc giáo Đông Tề, nhưng Phạm Giáo vẫn cứ ra tay, hiển nhiên bọn chúng không để Chân Vũ Giáo của ngươi vào mắt, chẳng lẽ ngươi nhịn được chuyện này?”

Lục Trường Lưu cười khổ nói: “Không nhịn thì làm gì được đây? Phạm Giáo e ngại sư tổ nên mới không ra tay, ta cũng muốn hỗ trợ, nhưng ta đại diện Chân Vũ Giáo tới Phạm Giáo cầu xin cũng chẳng có tác dụng gì.

Đúng rồi, Sở giáo chủ, cuối cùng sư tổ và ngươi đi đâu? Vì sao người không nhận Chân Vũ Giáo ta?”

Sở Hưu khoát tay, ra vẻ không muốn nói rõ: “Đương nhiên Ninh tiền bối đi tìm đỉnh cao võ đạo của bản thân rồi. Không phải hắn không nhận Chân Vũ Giáo mà lo nhân quả của mình sẽ lan tới gần Chân Vũ Giáo.

Tới thực lực của Ninh tiền bối hiện tại, thứ hắn truy tìm đã vượt ngoài tưởng tượng của các ngươi, cho nên nếu có thể không tiếp xúc thì tốt nhất đừng tiếp xúc.”

Chuyện này huyền ảo tới mức chính Sở Hưu cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng có vẻ Lục Trường Lưu lại cảm thấy có lý.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Nhưng di trạch mà Ninh tiền bối lưu lại chính là lá bài tẩy lớn nhất của Lục chưởng giáo, trong thời điểm này nếu ngươi không dùng thì quá lãng phí.”

Lục Trường Lưu không nhịn được hỏi: “Vậy ta nên dùng ra sao?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Rất đơn giản, đánh cược một lần, cược Phạm Giáo không dám động tới Chân Vũ Giáo của ngươi, cược Phạm Giáo không dám mạo hiểm khiến tất cả võ giả Đông Tề nổi giận!

Đừng tưởng tượng Phạm Giáo quá mạnh, chỉ cần tất cả mọi người ở Đông Tề đoàn kết đứng trước mặt Phạm Giáo, cho dù ngươi bảo bọn chúng hắn, bọn chúng cũng không dám giết!”

Lão tổ Doanh gia không nhịn được nói: “Vậy vạn nhất Phạm Giáo thật sự dám ra tay giết ngươi thì sao?”

Sở Hưu chỉ vào bản thân nói: “Vậy thì tới phiên ta ra tay thôi. Hạ giới có quy củ của giang hồ, Đại La Thiên cũng có quy củ của Đại La Thiên. Quy củ khi xưa là Đạo Tôn liên thủ với tất cả các thế lực Đại La Thiên ấn định, giáo chủ Phạm Giáo không có mặt, ta không tin bọn chúng dám mạo hiểm phạm sai lầm, đại khai sát giới ở Đông Tề.

Huống chi có ta ở đây, Phạm Giáo cũng không có cơ hội đại khai sát giới.”

Lão tổ Doanh gia và Lục Trường Lưu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều gật đầu.

Bọn họ lựa chọn tin tưởng Sở Hưu, không phải vì tán thành Sở Hưu mà vì Phạm Giáo thật sự rất quá đáng.

Tuy trước đó Sở Hưu và bọn họ thuộc hai phe Chính Ma khác biệt, nhưng dù sao cũng là tông môn dưới hạ giới, xét theo mức độ nào đó vẫn coi như người mình.

Còn Phạm Giáo chỉ là người ngoài, còn là một người ngoài hành động cực kỳ bá đạo ác liệt.

So sánh như vậy, đương nhiên bọn họ biết nên lựa chọn ra sao.

Sau khi thế lực hai bên bàn bạc kín xong xuôi, lập tức thông báo cho các thế lực nhỏ ở Đông Tề.

Triều đình Đông Tề, Doanh gia đứng đầu Cửu Đại Thế Gia, còn có Chân Vũ Giáo mang hào quang của Ninh Huyền Cơ, ba nhà ra tay, có thể nói đủ ra lệnh cho toàn bộ thế lực võ lâm ở Đông Tề.

Cho nên một tháng sau, các tổ chức và quân đội tinh nhuệ của Đông Tề, người chấp chưởng và tinh nhuệ của các thế lực võ lâm lớn ở Đông Tề đều tập trung trước cửa Phạm Giáo.

Những người này tổng cộng lên tới bao nhiêu? Nhân số đã hơn mười vạn, đứng chi chít bên ngoài, thậm chí bao vây chật cứng ngoài Phạm Giáo.

Cửa lớn của Phạm Giáo được đẩy ra, người đi ra là một cô gái tướng mạo tuyệt mỹ, toàn thân đeo đầy các loại trang sức màu vàng.

Cô ta là Võ Tiên nữ giới hiếm có trong Phạm Giáo, cung chủ Nữ Thần Cung của Shiva Điện, Mạt Nhĩ Ngõa.

Dựa theo ước định, hôm nay là ngày các thế lực võ lâm Đông Tề đưa đệ tử tới cho Phạm Giáo, cho nên Diêm Ma cố ý bảo Mạt Nhĩ Ngõa ra ngoài.

Diêm Ma biết mình không khống chế được tính tình của bản thân, cho nên mới phái Mạt Nhĩ Ngõa ra mặt, dù sao cô nàng cũng là nữ, hơn nữa tướng mạo xinh đẹp, chắc chắn sẽ khiến các đệ tử mới gia nhập Phạm Giáo cảm giác thoải mái tự nhiên hơn một chút.

Tuy Mạt Nhĩ Ngõa là nữ nhân nhưng cô nàng còn là Võ Tiên, lúc này lại phải dùng ‘nhan sắc’ nghênh đón đám đệ tử mới, đương nhiên cô cũng cảm thấy bất mãn.

Nhưng tới lúc cô đi ra ngoài, thấy nhiều võ giả tập trung ở đây như vậy, Mạt Nhĩ Ngõa lập tức cau mày.

“Các ngươi có nhiều người như vậy, đều muốn gia nhập Phạm Giáo ta à?”

Lão tổ Doanh gia lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, chúng ta hao hết tâm huyết, trải qua bao khổ sở mới bồi dưỡng được đệ tử, dựa vào đâu mà phải gia nhập Phạm Giáo các người?”

Mạt Nhĩ Ngõa biến sắc, dung nhan xinh đẹp cũng cau có, mang theo vẻ lạnh lẽo.

Đại đa số võ giả Shiva Điện đều là loại điên cuồng hiếu chiến, nữ nhân Mạt Nhĩ Ngõa này cũng vậy.

Nghe vậy quanh người cô ta nổi lên từng luồng chấn động, hư không cũng bị chấn động này tạo thành từng gợn sóng, nguyên khí liên tiếp bùng nổ.

“To gan! Vậy hôm nay các ngươi bố trí chiến trận lớn như vậy là định làm gì?”

Mạt Nhĩ Ngõa nhìn số lượng võ giả đông đảo ở đây, cười lạnh nói: “Các ngươi tưởng chỉ dựa vào nhân số là có thể tấn công được Phạm Giáo ta hay sao?

Cho dù nhân số của các ngươi có đông hơn nữa, trong mắt Phạm Giáo cũng chỉ là lũ côn trùng, phất tay là diệt được!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận