Côn Luân Ma Chủ

Chương 914: Giao dịch



Trước đó mặc dù tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hai bên xung đột nhưng chưa thật sự động thủ, cho nên xung đột này cũng có thể hòa giải. Nhậm Thiên Lý nghe vậy lập tức hỏi: “Ngươi nói ngươi đồng ý giao công pháp giá trị ngang nhau ra đổi?

Vậy thì tốt, ta cũng không cần gì khác. Nghe nói trên người ngươi có ấn pháp bí truyền Mật Tông là Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, còn có thần công truyền thừa của Đàm Uyên đại sư là Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn. ta chỉ cần ba loại này là được.”

Nhánh của Phương Kim Ngô không tu luyện công pháp Phật môn thuần túy nhưng lại có căn nguyên từ công pháp Phật môn.

Cho nên trong số những thế lực võ lâm Bắc Yên, Phương Kim Ngô là người tới gần Phật môn nhất.

Võ công của Sở Hưu đồng tu Đạo Phật Ma, chuyện này toàn bộ giang hồ đều biết.

Chỉ có điều trước nay không có hòa thượng nào đến đòi Sở Hưu giao hết võ công Phật môn ra.

Đương nhiên không phải vì đám hòa thượng kia biết điều, mà vì không cần thiết.

Phật tông trong thiên hạ lấy thiền tông dẫn đầu, Khoái Mạn Cửu Tự Quyết là võ công mật tông, đương nhiên bọn họ chướng mắt.

Còn Hoán Nhật Đại Pháp cùng Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn mặc dù là võ công thiền tông nhưng lại là truyền thừa của Đàm Uyên đại sư.

Thanh danh Đàm Uyên đại sư vẫn còn đó, cho dù ai cũng biết hắn tìm nhầm truyền nhân, truyền thừa lại võ công cho một ma đầu như Sở Hưu, nhưng truyền thừa này không ai có thể lấy cớ phe phái giới này nhánh kia để cướp đoạt.

Võ công Phật môn trên người Sở Hưu đã được nghiệm chứng qua vô số lần thực chiến, uy lực hêt sức cường đại. Nếu có thể nhận được truyền thừa của ba môn võ công này, truyền thừa của nhánh Phương Kim Ngô cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Lúc này Sở Hưu lại cười lạnh nói: “Nhậm tướng quân, ngươi nghĩ hay quá nhỉ? Ba môn công pháp này cấp bậc ra sao tự ngươi không rõ ư?

Ta nói là đổi một công pháp cùng cấp với môn Đại Bi Phú trong tay ngươi. Ngươi coi công pháp trong tay ngươi là Đại Bi Phú bản đầy đủ đấy à?”

Nhậm Thiên Lý lạnh nhạt nói: “Sở đại nhân nói vậy sai rồi, Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú thiếu một môn cũng không được Sáu môn Đại Bi Phú với năm môn Đại Bi Phú cũng không có gì khác biệt. Nếu ngươi muốn giao dịch vậy chắc chắn phải dùng giá trị của toàn bộ Đại Bi Phú để tính toán. Ta nói vậy có gì sai?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta mang thành ý tới bàn, giờ xem ra Nhậm tướng quân lại chẳng có thành ý gì rồi.”

Nhậm Thiên Lý vuốt vuốt chén trà lạnh nhạt đáp: “Sở đại nhân, ta cũng trả lời thật với ngươi. Đại Bí Phú giờ không trong tay ta mà trong tay sư phụ ta.

Trần Kim Đình là đệ tử quan môn của sư phụ ta, lần trước ngươi dạy dỗ Trần Kim Đình trước mặt mọi người, chuyện này vốn cũng chẳng sao.

Mặc dù ngươi cùng bối phận với Trần Kim Đình, tuổi tác chênh lệch không nhiều, nhưng thực lực lại đủ làm tiền bối của hắn. Chuyện này chẳng cọ, cho nên sau đó ta cũng không gây sự với ngươi.

Nhưng!

Sư phụ lão nhân gia rất khó chịu với ngươi.

Ngươi biết rồi đấy, lão nhân gia lớn tuổi rồi, đã coi nhẹ lực lượng quyền thế, ngược lại coi trọng thể diện hơn bất cứ ai.

Ngươi giáo huấn sư đệ chính là không nể mặt sư phụ lão nhân gia. Cho nên nếu ngươi có thể tới Không Sơn Cốc quỳ lạy xin lỗi sư phụ nhận mình đã sai, trả lại thể diện. Một bộ Đại Bi Phú mà thôi, không khéo chẳng cần trao đổi gì, sư phụ cũng trực tiếp đưa cho ngươi.

Nhưng ngược lại, nếu ngươi không nể mặt sư phụ. Vậy ngươi phải lấy hết mấy môn công pháp Phật môn này ra, tự ta sẽ tới chỗ sư phụ lo liệu, bất luận khuyên hay lừa, dù sao cuối cùng chắc chắn sẽ lấy được công pháp cho ngươi.”

Nói xong Nhậm Thiên Lý thản nhiên uống một ngụm rượu, thần sắc chẳng hề kiêng nể gì.

Thật ra không phải hắn đang cố ý làm nhục Sở Hưu, hắn còn hy vọng Sở Hưu lựa chọn cách sau, chỉ như vậy hắn mới nhận được vài bộ công pháp Phật môn chí cường.

Sau chuyện Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Phương Kim Ngô quả thật hết sức phẫn nộ.

Xét theo địa vị giang hồ, Phương Kim Ngô là một trong những người nhiều tuổi nhất Bắc Yên, cùng thế hệ với lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Lại thêm hắn là tán tu, không có thân phận Ma đạo, cho nên võ lâm Bắc Yên vẫn rất nể mặt hắn. Ngay cả những thủ tọa các viện của Đại Quang Minh Tự cũng vậy.

Đương nhiên thủ tọa này là thủ tọa Lục Đại Võ Viện chứ không phải Tam Đại Thiền Đường.

Đúng như Nhậm Thiên Lý đã nói, lão nhân gia lớn tuổi rồi, không ham sống sợ chết như lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, đã không coi trọng quyền thế danh lợi cùng lực lượng. Thứ duy nhất hắn coi trọng chính là thanh danh của bản thân.

Lần này Sở Hưu làm nhục Trần Kim Đình ngay trước mặt mọi người, chuyện đó nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng thật sự khiến Phương Kim Ngô rất tức giận.

Còn Phương Kim Ngô còn chưa già tới mức hồ đồ, không vì chút chuyện này mà chạy tới gây sự với Sở Hưu, cho nên vốn hắn đã định bỏ qua.

Nhưng giờ Sở Hưu lại chủ động chạy tới cửa, thái độ của Phương Kim Ngô có tốt mới là kỳ quái.

Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười khó hiểu, mặc dù đang cười nhưng ánh mắ lạnh băng: “Cũng tức là chuyện này không bàn được?”

Suy nghĩ của con người sẽ theo địa vị mà thay đổi, cũng như Sở Hưu hiện tại.

Nếu ngày trước khi y còn nhỏ yếu, vì công pháp như Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú, có quỳ lạy nói xin lỗi cũng chẳng sao! Một lần quỳ mà đổi được tuyệt thế thần công, khéo trên giang hồ vô số người muốn quỳ.

Tuy có câu dưới đầu gối nam nhi có vàng, trên giang hồ cũng có vô số người vỗ ngực nói mấy lời này. Nhưng tới thời điểm quan trọng, cần phải quỳ vẫn sẽ quỳ thôi.

Vàng không quan trọng bằng tính mạng, cũng chẳng quan trọng bằng tiền đồ.

Nhưng giờ Sở Hưu đã không còn là Sở Hưu trước kia nữa. Trong thế hệ trẻ trên giang hồ, hắn và Trương Thừa Trinh một Chính một Ma, hai người vượt xa những kẻ cùng lứa. Trên con đường đi tới hiện tại, số tông sư võ đạo chết dưới tay Sở Hưu đã không đếm xuể. Nói một lời cuồng vọng, y cũng là người khuấy đảo phong vân trên giang hồ.

Cho nên giờ cho dù biết quỳ xuống là nhận được thứ mình muốn, nhưng Sở Hưu lại không muốn quỳ.

Thấy bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, Hạng Võ vẫn luôn vùi đầu vào ăn khay chuối ngẩng đầu lên nói với Nhậm Thiên Lý: “Ta nói này lão Nhậm, mỗi người nhượng bộ một bước là được mà. Ngươi đổi điều kiện đi, không cần hà khắc như vậy, coi như nể mặt ta.”

Nhậm Thiên Lý đứng dậy lạnh nhạt nói: “Hầu gia, ta đã nể mặt ngươi rồi, bằng không hôm nay ta đã chẳng có mặt ở đây.

Nhưng điều kiện đó không thể thay đổi. Sư phụ lão nhân gia đang nổi nóng, không có lợi ích lớn, ta cũng không dám tới chỗ lão nhân gia nói mấy chuyện không thực tế đó.

Sở đại nhân cứng rắn kiên cường không muốn chịu thua, còn không muốn trả giá quá lớn, vậy ta cũng chẳng có cách nào.”

Nói xong Nhậm Thiên Lý trực tiếp quay người bỏ đi.

Dù sao giờ Sở Hưu có chuyện cần nhờ hắn, hắn không sợ.

Hạng Võ quay sang phía Sở Hưu nhún vai nói: “Ngươi thấy rồi đấy, đừng trách ta không giúp, chẳng qua thể diện của ta không đủ dùng thôi.”

Cùng là đại tướng quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân, quan hệ giữa Hạng Võ và mấy vị đại tướng quân khác không tốt mấy. Dù sao hắn cũng là người hoàng tộc Bắc Yên, về mặt thân phận đã có ngăn cách với những người khác.

Trong tình huống đủ khả năng, hắn cũng thật sự muốn giúp Sở Hưu, chỉ tiếc là chuyện này đã vượt ngoài phạm vi năng lực của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận