Côn Luân Ma Chủ

Chương 1391: Giáo chủ chuyển thế

Sau khi xem xong những chữ trên tấm lụa này, mọi người đều im lặng nhưng trong lòng như thủy triều cuồn cuộn, có làm thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.

Độc Cô Duy Ngã không chết, không ngờ hắn lại chuyển thế thành công. Đối với bọn họ tin tức này không khác gì ác mộng trở thành sự thật.

Trong mắt đám người còn có vẻ hoảng sợ, cho dù bọn họ không trải qua thời đại đó nhưng từ điển tịch, bọn họ cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi khi ma diễm trải ngập khắp giang hồ.

Thậm chí ngay cả Rama luôn tỏ ra không bận tâm, tâm cảnh không chút rung động, lúc này cũng nhíu chặt lông mày, suy nghĩ trong lòng đã vô cùng rối loạn.

Giọng nói của Thủ Chân Tử run rẩy nói: “Năm Giáp Thân là năm nào?”

Khóe miệng Lăng Vân Tử giật giật nói: “Nếu tính từ năm Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, năm Giáp Thân năm trăm năm sau chính là mười tám năm trước.”

Nghe Lăng Vân Tử nói vậy, mọi người ở đây toàn thân run rẩy.

Mười tám năm trước? Tức là trong lúc bọn họ đánh nhau sống chết, trên giang hồ vẫn luôn có một cặp mắt quan sát bọn họ. Không thể biết được lúc nào ma diễm sẽ phủ kín bầu trời, khiến cho toàn bộ giang hồ đều phải chìm trong ma uy?

Không phải mọi người ở đây không nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, dù sao chuyện chuyển thế cũng quá huyền ảo.

Nhưng người này là Độc Cô Duy Ngã, tất cả đều có thể.

Mọi người đã nghe tới sự cường đại của Bất Diệt Ma Đan, nhưng bây giờ bọn họ đã tận mắt chứng kiến.

Lần trước Sở Hưu đã liều mạng đồng quy vu tận với lão hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng y vẫn có thể tái tạo thân thể, như vậy còn chưa đủ kinh khủng hay sao?

Chủ yếu là người làm ra điều này chỉ là Sở Hưu, còn chênh lệch giữa Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã không khác gì một trời một vực.

Sở Hưu còn có thể làm tới mức này, vì sao Độc Cô Duy Ngã lại không làm được?

Huống chi chuyện này thà tin là có chứ đừng ngờ là không, dù tỷ lệ chỉ có một phần vạn cũng đủ khiến toàn bộ giang hồ kinh hãi.

Mọi người ở đây suy nghĩ ngàn vạn điều, có người vô thức nhìn về phía Sở Hưu, lại phát hiện tình hình bên phía Sở Hưu rất thú vị.

Thương Thiên Lương vẻ mặt không quan tâm, những võ giả trong nhánh Ẩn Ma như Chử Vô Kỵ lộ rõ vẻ hưng phấn. Nhưng Sở Hưu lại mặt không biểu cảm, dường như không mấy vui vẻ.

Mọi người ở đây đều là kẻ từng trải qua âm mưu tranh đấu trên giang hồ, bọn họ nhanh chóng đoán ra ‘tâm tư’ của Sở Hưu.

Tuy hiện giờ Sở Hưu là người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma, nhưng thực tế y không phải là người trực hệ trong Côn Luân Ma Giáo. Những thành viên trực hệ thường gọi Côn Luân Ma Giáo là Thánh Giáo còn Sở Hưu rất ít khi dùng cách xưng hô này.

Chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện, đối với người khác trong Côn Luân Ma Giáo thì là chuyện tốt, đối với Sở Hưu thì không.

Vì chuyện này mang ý nghĩa y không còn là chính thống trong Ma đạo, thậm chí rất có thể nhánh Ẩn Ma sẽ đổi chủ. Sở Hưu sẽ từ trên vạn người thành dưới không biết bao nhiêu người.

Nếu là lúc bình thường, chắc họ sẽ rất hứng thú với chuyện Ma đạo nội đấu, nhưng bây giờ tin tức Độc Cô Duy Ngã chuyển thế đang bày ra trước mắt, những chuyện khác đã không thể khơi dậy hứng thú của bọn họ.

Lực uy hiếp từ bốn chữ Độc Cô Duy Ngã vượt xa Sở Hưu.

Đúng lúc này, Trần Thanh Đế lại nói: “Các ngươi nghe ta nói này, rốt cuộc các ngươi có cần đồ trong này không? Nếu không cần thì ta lấy đi đấy.”

Tuy lần này Trần Thanh Đế không định đoạt bảo, nhưng mọi người ở đây đều không ra tay, cứ để đấy chẳng phải lãng phí quá à?

Bị Trần Thanh Đế quấy rầy, lúc này đám người Lăng Vân Tử mới ra tay chia chác đồ đạc trong đó, hơn nữa dựa theo ước định không động tới thi thể hai vị Ma Tôn và vương tọa bằng đồng xanh. mà giao cả cho Sở Hưu. Bọn họ không đổi ý, hành động cũng hết sức nhanh chóng.

Trước đó các tông môn Chính đạo còn coi Sở Hưu là đại địch, thậm chí có người nói nếu không nhanh tay trấn áp Sở Hưu, đến lúc y lớn mạnh thành Độc Cô Duy Ngã thứ hai thì có hối hận cũng đã muộn.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, Độc Cô Duy Ngã thật sự đã xuất hiện, còn ai quan tâm tới ên Sở Hưu kia.

Sau khi rời khỏi hang động, mọi người ở đây thậm chí không có thời gian hàn huyên, lao nhao trở lại tông môn, chuẩn bị bàn bạc chuyện này.

Chuyện này còn kinh khủng hơn Dạ Thiều Nam và Sở Hưu quật khởi.

Không ai biết chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã trông ra sao, rốt cuộc hắn có ký ức hay không, thực lực có khôi phục không.

Mấy ngày sau, tin tức này như bùng nổ, khiến cho toàn bộ giang hồ khủng hoảng.

Tuy đám người Rama muốn giấu diếm, đợi sau này âm thầm truy tìm manh mối chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng khi đó có quá nhiều người vào hang động, còn có một vài võ giả tán tu theo phía sau bọn họ, có muốn giấu cũng không được.

Mặc dù bọn họ còn không thấy cả cái bóng của Độc Cô Duy Ngã, nhưng chỉ riêng bốn chữ Độc Cô Duy Ngã đã khiến toàn bộ giang hồ bao phủ trong bóng tối.

Trong Trấn Võ Đường, Ngụy Thư Nhai vẫn đang bế quan, những thành viên nòng cốt bên phe Sở Hưu đều có mặt.

Bọn họ biết kế hoạch của Sở Hưu, bây giờ thấy Sở Hưu chỉ dùng một tin tức giả mà khiến cả giang hồ suýt nữa lật nhào, ai nấy cũng kinh hãi không thôi.

Không sai, có thể nói bây giờ giang hồ đã sắp lật nhào.

Người của các thế lực lớn trở lại tông môn, chuyện đầu tiên họ làm là phái đệ tử tông môn ra điều tra những võ giả ra đời vào mười tám năm trước, năm Giáp Thân.

Theo họ nghĩ, nếu Độc Cô Duy Ngã đã chuyển thế mười tám năm mà không xuất hiện, vậy chỉ có hai khả năng. Một là lực lượng của hắn còn chưa đủ, hai là sau khi chuyển thế hắn chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước.

Cho dù là tình huống nào cũng phải tìm ra hắn, có vậy thì tông môn Chính đạo mới còn cơ hội, nếu không bây giờ trên giang hồ không thể tìm được Ninh Huyền Cơ thứ hai ngăn cản Độc Cô Duy Ngã.

Chẳng qua bọn họ có làm vậy cũng chỉ là mò kim đáy biển.

Mười tám năm trước có vô số võ giả ra đời, bọn họ làm sao tra được? Hơn nữa ai quy định chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã sẽ sinh ra trong thế gia võ lâm, vạn nhất là người bình thường thì sao? Vạn nhất là người hoàng tộc thì sao? Vạn nhất ở hải ngoại thì sao? Những chuyện này đều không nói chính xác được.

Nhưng bây giờ mọi người đều đã luống cuống, chỉ có thể dùng cách thức ngốc nghếch như vậy để ổn định lòng người.

Bên phía Rama thì trực tiếp liên lạc với Đại Quang Minh Tự, để Tiêu Ma Kha, Hư Tĩnh và vài vị đại tông sư tinh thông bói toán tới suy tính phiến đá Ma Chủ bất tử kia, xem xem có manh mối gì không.

Dù sao bây giờ trên giang hồ, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị bốn chữ Độc Cô Duy Ngã thu hút, không ai quan tâm tới Sở Hưu làm gì.

Mai Khinh Liên hỏi: “Bây giờ sự chú ý của mọi người đã bị thu hút theo hướng khác, chúng ta có thể cân nhắc lại chuyện lên Côn Luân Sơn không?”

Vừa nghĩ tới điều này, ngay cả Mai Khinh Liên cũng khó nén nổi hưng phấn.

Côn Luân Ma Giáo vẫn còn truyền thừa, nhưng những truyền nhân Ma đạo như bọn họ, cả đời đều chưa được lên Côn Luân Sơn.

Còn bây giờ cơ hội đang bày ra trước mặt bọn họ, hỏi làm sao bọn họ không hưng phấn cho được?

Sở Hưu gõ bàn nói: “Không vội, còn thiếu chút lửa. Phải để bọn họ cho rằng ta là người mình mới giảm thiểu sức ảnh của chuyện ta mở lại Côn Luân Sơn xuống mức thấp nhất.

Hơn nữa, không thể bỏ qua đám Tư Đồ Khí được, trước khi lên Côn Luân Sơn phải xử lý lũ rệp đó đã.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận