Côn Luân Ma Chủ

Chương 1778: Nữ nhân ai cũng khẩu thị tâm phi

“Ha ha, các ngươi đừng coi thường nữ nhân này, người ta có lai lịch rất lớn đấy.

Thánh nữ của Âm Ma Tông, từng là đại phái Ma đạo. Truyền nhân tái thế của Hồng Liên Ma Tôn năm trăm năm trước, tâm phúc của giáo chủ Ma giáo Sở Hưu, lai lịch này đã đủ lớn chưa?

Cứ nhìn những người bên cạnh người ta đi. Kẻ đến không có ý tốt, cẩn thận một chút.”

Nghe hắn nói xong, mọi người mới chú ý tới những người bên cạnh Mai Khinh Liên.

Bang chủ Thẩm Phi Ưng của Cự Linh Bang, một trong Lục Đại Bang Phái, chó săn số một của Côn Luân Ma Giáo tại Bắc Yên. Lúc này hắn đang ngẩng đầu nói với Mai Khinh Liên gì đó, không hề có khí thế và vẻ tàn nhẫn âm hiểm của một vị bang chủ bình thường, thái độ cúi thấp tới cực điểm, không khác gì một con chó săn.

Đương nhiên theo Thẩm Phi Ưng thấy chuyện này rất bình thường, thái độ của hắn đối với Mai Khinh Liên thậm chí còn khiêm nhường hơn đối với Sở Hưu.

Sở giáo chủ hùng tài vĩ lược, lòng dạ khí độ đều phi phàm, chỉ cần hắn làm việc ổn thỏa là không có chuyện gì cả.

Nhưng nữ nhân thì khác, lòng dạ nhỏ nhen, phải hầu hạ cẩn thận, bằng không chỉ vài lời nói xấu bên tai Sở giáo chủ thôi là mình gặp xui rồi.

Một phía khác của Mai Khinh Liên là thành chủ mới của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bạch Vô Kỵ.

Người này là tuấn kiệt cùng thời với Sở Hưu trên Long Hổ Bảng, Khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bị hủy, hắn đã gia nhập dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo.

Tuy thái độ của hắn không khép nép như Thẩm Phi Ưng, nhưng cũng chỉ nghe lệnh Côn Luân Ma Giáo.

Một phía khác là một người mặc giáp, nhưng lại ngồi phịch trên ghế, bóc chuối tiêu ăn.

Sau khi bóc xong, hắn đưa một quả cho Mai Khinh Liên hỏi: “Có muốn ăn không, tráng... à, không tác dụng với ngươi, nhưng ăn rất ngon.”

Mai Khinh Liên trừng mắt với hắn, nhận quả chuối tiêu cắn một cái rồi lẩm bẩm: “Thôi đi, thứ không biết gì.”

Đại đa số người trong giang hồ không nhận ra người này, nhưng có vài người lại biết. Hắn chính là Hộ Quốc đại tướng quân vừa được bổ nhiệm, Hạng Võ, nhân vật xuất sắc trong hoàng tộc Hạng thị.

Lúc này hắn cũng ngồi đây, có thể thấy thái độ của triều đình Bắc Yên ra sao.

Đương nhiên khiến người ta cảm thấy hoảng sợ nhất là hàng loạt võ giả Côn Luân Ma Giáo mặc áo đen đứng sau lưng Mai Khinh Liên, khoảng mười mấy người, tất cả đều là cảnh giới Chân Đan!

Mọi người ở đây thầm nhủ, từ bao mà tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan lại trở nên không đáng giá như vậy, chỉ có thể đứng sau lưng làm hộ vệ.

Mai Khinh Liên khẽ vỗ tay, đại sảnh vốn hơi ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.

“Vì sao hôm nay ta mời tất cả mọi người đến, ta tin chắc mọi người cũng hiểu.

Sự tồn tại của Thiên Môn ảnh tới tương lai của giang hồ, hơn nữa không quan tâm tới quy củ của giang hồ, đúng là đại ác!

Hôm nay Thánh Giáo ta dẫn đầu, liên kết võ lâm thiên hạ, chư vị, ai có sức thì bỏ sức.”

Mai Khinh Liên quét đôi mắt mỹ miều quanh đám người, lạnh nhạt nói: “Không có sức thì còn ở trong giang hồ làm gì? Về nhà dỗ trẻ con đi.”

Trong đám người vang lên tiếng xì xào, hiển nhiên đang bất mãn với những lời bá đạo của Mai Khinh Liên.

Mai Khinh Liên đảo mắt quanh đám người một lượt, đại điện lập tức yên tĩnh trở lại.

“Được rồi, thật ra ta chỉ muốn nói thế thôi. Tài ăn nói của ta không bằng Sở giáo chủ của Thánh Giáo ta.

Ta đã báo tin, nếu mọi người không có ý kiến thì cứ chờ tin của Thánh Giáo ta, đợi tập kết tấn công Thiên Môn.

Bây giờ, còn ai có ý kiến gì không?”

Lúc này một võ giả thân hình cao lớn khôi ngô để ba chòm râu dài đứng ra, trầm giọng nói: “Tại hạ có một nghi vấn.

Côn Luân Ma Giáo thế lớn, còn chờ ta ra tay, chúng ta không dám phản bác.

Ra tay cũng được, nhưng sau khi ra tay chúng ta được lợi gì?

Thiên Môn là một trong Đông Tây Nhị Trọng Thiên, cất giữ vô số của cải, những thứ này chia chác thế nào cũng phải có bố trí cụ thể chứ?

Ngoài ra, xin hỏi vị đại nhân này có chức vị gì trong Côn Luân Ma Giáo, vì sao không thấy Sở giáo chủ đến? Lời hứa của ngươi có tính hay không?”

Ánh mắt mọi người ở đây lóe lên vẻ kinh ngạc, vị này đúng là dám nói.

Nhưng câu hỏi của hắn cũng là điều mà bọn họ muốn biết.

Hôm nay trong giang hồ, Côn Luân Ma Giáo thế lớn, bọn họ đã không để sát ý tới cái gọi là phân chia Chính ma nữa, nắm tay ai to thì bọn họ nghe theo người đó.

Nhưng vấn đề là, nghe lời ngươi thì được lợi gì?

Mai Khinh Liên liếc nhìn đối phương một cái hỏi: “Tên này là ai?”

Thẩm Phi Ưng lập tức lại gần, nhanh chóng nói: ”Bang chủ của Trường Nhạc Bang, một trong Lục Đại bang Phái, Tồi Tâm Thiết Thủ - Dư Phong Uy. Một năm rưỡi trước bọn họ chính thức trở thành một trong Lục Đại Bang Phái, thay thế vị trí của Tụ Nghĩa Trang.”

Mai Khinh Liên gật nhẹ đầu, sau đó cô đột nhiên búng tay, một ngọn đỏ thẫm tươi đẹp nở rộ từ trong người Dư Phong Uy, như một đóa sen đỏ, cực kỳ tươi đẹp.

Dư Phong Uy thậm chí chỉ kịp hét thảm một tiếng, thân thể đã bị đốt thành tro bụi!

Đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, ánh mắt tất cả mọi người đều đầy kinh ngạc và hoảng sợ.

Không ai ngờ nổi nữ nhân trông cực kỳ xinh đẹp này lại nói giết là giết, không hề có dấu hiệu nào báo trước.

Hơn nữa bọn họ cũng không cách nào lý giải sự cường đại của Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

Ánh mắt Mai Khinh Liên lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: “Cái loại không biết điều, ta chỉ hỏi tượng trưng mà thôi, còn kẻ dám đứng ra chất vấn?

Tên này đã lấy mạng ra hỏi, vậy ta cho các ngươi biết.

Sau khi tấn công Thiên Môn, phá hủy trận pháp, nguyên khí ở thượng giới sẽ tràn xuống, tất cả giang hồ đều được lợi. Các ngươi còn dám có ý đồ với kho báu của Thiên Môn?

Tất cả mọi thứ đều là của Thánh Giáo ta!

Ở Bắc Yên này, lời ta nói chính là lời của Sở giáo chủ!”

Hạng Võ nhếch miệng, quả nhiên nữ nhân ai cũng khẩu thị tâm phi, lời nói phải nghe ngược, ngươi coi là thật thì kết cục sẽ rất thảm.

Mai Khinh Liên quay về phía các đệ tử Côn Luân Ma Giáo phía sau nói: “Tới Trường Nhạc Bang một chuyến, nói cho đám người Trường Nhạc Bang ấy biết, từ nay về sau giang hồ Bắc Yên không có Trường Nhạc Bang.

Muốn sống thì đổi sang phía khác, Cự Linh Bang hay Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đều là lựa chọn không tồi.

Muốn tận trung thì tiễn bọn chúng đi gặp bang chủ của bọn chúng.”

“Tuân lệnh!”

Vài võ giả cảnh giới Chân Đan của Côn Luân Ma Giáo lập tức ra ngoài, như đang làm một việc nhỏ bé không đáng kể.

Mai Khinh Liên đảo mắt một vòng: “Bây giờ còn ai có dị nghị gì không?”

“Không có không có!”

“Thánh nữ đại nhân nói gì, chúng ta xin làm theo.”

“Thiên Môn tội lỗi chồng chất, có Thánh Giáo ta thay trời hành đạo, mới là phúc cho giang hồ!”

Chỉ một câu nói thôi, Trường Nhạc Bang vừa bước lên hàng ngũ Lục Đại Bang Phái đã không còn, ai dám dị nghị gì nữa? Có tự tìm đường chết cũng không thể theo cách như vậy được.

“Không có dị nghị thì tốt, tất cả giải tán đi.”

Mai Khinh Liên tùy ý xua tay, mọi người tranh nhau chạy khỏi đại điện như đang bỏ trốn giữ mạng.

Hạng Võ thấy vậy không khỏi lắc đầu.

Võ lâm Bắc Yên coi như hoàn toàn phế bỏ, không có chút cứng rắn nào.

Dư Phong Uy không coi là cứng rắn, chỉ coi là thấy lợi đen lòng, lại thêm trở thành một trong Lục Đại Bang Phái nên nội tâm bành trướng, không tự hiểu lấy mình.

Đương nhiên đối với triều đình Bắc Yên đây lại là chuyện tốt, vì càng dễ quản lý võ lâm Bắc Yên.

Nghĩ tới đây Hạng Võ còn thoáng kinh ngạc nhìn Mai Khinh Liên.

Hắn biết về Mai Khinh Liên tương đối ít, thấy Sở Hưu phái một nữ nhân tới Bắc Yên, hắn còn đang buồn bực.

Kết quả bây giờ nhìn lại, nữ nhân này đúng là hung ác.

Hạng Võ không khỏi lắc đầu nói: “Châm sau đuôi ong vàng là...”

Hắn còn chưa nói xong đã bị Mai Khinh Liên hung hăng trừng mắt: “Ngươi nói cái gì?”

Hạng Võ vội vàng đổi giọng: “Châm sau đuôi ong vàng là đẹp nhất. Ta đang khen ngài mà.

Trước khi tới đây bệ hạ đã nói, triều đình Bắc Yên sẽ nghe lệnh Thánh Giáo, như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Lúc nào ra tay xin cứ ra lệnh là được.”

Nói đoạn, Hạng Võ nuốt miếng chuối tiêu cuối cùng, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận