Côn Luân Ma Chủ

Chương 1693: Tập trung tại Trung Châu 2

Đại La Thần Cung mở cửa, đây là cơ hội lớn đối với các đại phái Đông Vực, cũng là cơ hội cho các võ giả tán tu. Cho dù trong đó có nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bọn họ vẫn muốn mạo hiểu.

Bên phía Đông Vực, người của Lăng Tiêu Tông và Hàn Giang Thành đều đã tới.

Bên phía Lăng Tiêu Tông có tận hai mươi người, dù sao Lăng Tiêu Tông có nội tình thâm hậu, trong hai mươi người này chỉ cần một nửa nhận được cơ duyên trong Trung Châu, vậy cũng là hạt giống Võ Tiên trong tương lai.

Trong hai mươi người này đương nhiên có cả Hiên Viên Vô Song.

Lúc này, Hiên Viên Vô Song thấy Sở Hưu, ánh mắt như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống y.

Nhờ ơn mấy câu nói lúc trước của Sở Hưu, Hiên Viên Vô Song bị Tần Bách Nguyên phạt nặng, chỉ tiếc ngọc không mài thì chẳng thành bảo vật. Thậm chí Tần Bách Nguyên nói thẳng với hắn, nếu hắn không thể khống chế tâm trạng của bản thân, rất có thể Lăng Tiêu Tông sẽ đổi người thừa kế.

Người thừa kế đời tiếp theo của Lăng Tiêu Tông có thể không bình thường, nhưng không thể hành động theo cảm tính, không thể quyết định điều động tông môn theo hỉ nộ yêu ghét của bản thân.

Cho nên lần này Hiên Viên Vô Song đã rút kinh nghiệm, cho dù hắn chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Sở Hưu, nhưng vẫn cố nén giận, không dám nói thêm một câu.

Nhìn bộ dáng Hiên Viên Vô Song, Sở Hưu bĩu môi khinh thường.

Ai nói tính cách Hiên Viên Vô Song trời sinh như vậy? Chẳng qua là thói quen, thiếu đòn roi mà thôi. Tới giờ bị phạt hai lần, Hiên Viên Vô Song đã ngoan ngoãn hẳn ra.

Bên phía Đông Vực, Hàn Giang Thành ít người nhất, chỉ có hai.

Thậm chí Diệp Duy Không cũng không tự tới, có lẽ đang dưỡng thương trong Hàn Giang Thành.

Lúc này Sở Hưu đang quan sát người của các vực khác.

Người của Nam Vực thì Sở Hưu nhận ra gần hết, có không ít người của đại phái tới đây, trong đó Thiên Hạ Kiếm Tông đông người nhất, Đại Thiên Môn ít người nhất.

Bên phía Bắc Vực, chỉ riêng Tam Thanh Điện đã có nhân số vượt qua toàn bộ Nam Vực, hơn nữa còn có các chi phái khác của Đạo môn như Huyền Thiên Cảnh, Linh Bảo Quan. Mỗi võ giả đứng đó đều có đạo uẩn nở rộ quanh người, cực kỳ nổi bật.

Còn bên phái Tây Vực lại chia rõ thành hai phe, một là Thiên La Bảo Tự, hai là Phạm Giáo.

Hòa thượng của Thiên La Bảo Tự có khí tức rất giống Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện ở hạ giới. Đương nhiên đây cũng là chuyện bình thường, vì hai môn phái ở hạ giới chính là truyền thừa mà Thiên La Bảo Tự lưu lại.

Còn đám người Phạm Giáo lại có khí tức kỳ quái, đủ loại lực lượng khác biệt tập trung với nhau.

Võ đạo truyền thừa của Phạm Giáo rất đông đảo, Tam Đại Điện, mười mấy thần cung, cũng đại biểu cho mấy chục loại truyền thừa võ đạo, mỗi loại đều cực kỳ bất phàm.

Bên phía Phạm Giáo, Tân Già La chăm chú quan sát Sở Hưu giữa đám người, ánh mắt lộ vẻ âm độc.

Hiện tại hắn đã không phải cung chủ Thái Dương Thần Cung mà là điện chủ Vishnu Điện.

Điện chủ đời trước viên tịch quá nhanh, cho dù hắn còn chưa bước vào cảnh giới Võ Tiên nhưng chỉ có thể vội vội vàng vàng tiếp nhận chức vị này.

Cho nên thời gian vừa qua Tân Già La rất bận rộn, bận tiếp nhận đủ loại sự vụ của Vishnu Điện, bận củng cố quyền lực của bản thân trong Phạm Giáo, không còn thời gian rảnh rỗi để ý tới Sở Hưu.

Nhưng hắn không muốn để ý tới Sở Hưu, ai ngờ thanh danh của Sở Hưu lại chủ động lan tới lỗ tai hắn.

Không ngờ kẻ này lại liên thủ với Thiên Ma Cung, tiêu diệt Cực Lạc Ma Cung. Chuyện này khiến Tân Già La kinh hãi tới khó tả.

Theo hắn thấy, Cực Lạc Ma Cung là mình kéo tới đối phó với Sở Hưu, cho nên hắn vô thức cho rằng Cực Lạc Ma Cung bị diệt cũng có quan hệ nhân quả với hắn. Nếu mình bỏ mặc chuyện này, nhân quả dây dưa, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của bản thân.

Cho nên trong lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này, bất luận là chuyện Ma Lợi Kha hay chuyện Cực Lạc Ma Cung, tất cả những nhân quả này sớm muộn gì hắn cũng phải tính với Sở Hưu!

Có thể nói Đại La Thần Cung mở cửa là buổi lễ lớn cho giới võ đạo, còn là buổi lễ lớn liên quan tới toàn bộ Đại La Thiên.

Sau khi các đại phái ở tứ vực đông tây nam bắc và một số cường giả tán tu tụ tập đông đủ, khu vực biên giới Trung Châu đã rất sôi nổi.

Tuy đi vào Trung Châu mang ý nghĩa ngươi phải đối mặt với chém giết không ngừng nghỉ.

Nhưng không ai muốn từ bỏ kỳ ngộ trong đó.

Cho nên dẫu có biết tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung có tỷ lệ tử vong cực ao, nhưng không mấy ai chịu từ bỏ cơ hội này.

Đối với các võ giả tu luyện tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần và cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, theo đuổi lực lượng là điều mà bọn họ vĩnh viễn không thể buông bỏ.

Khoảng nửa ngày sau, giữa trưa..

Bên phía Đạo môn, đạo uẩn vô tận bay lên không trung, tạo thành vô số đóa tường vân sương tím trên không trung, bao phủ trên đỉnh đầu mọi người.

Âm dương nhị khí lượn vòng trên không, nâng một thân hình bao phủ bởi đạo uẩn.

Vị này chính là Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, là đệ nhất nhất trong Đạo môn của Đại La Thiên!

“Đại La Thần Cung mở cửa, trong vòng một tháng sinh tử theo mệnh trời, cơ duyên nhờ bản thân. Chư vị, mời vào.”

Sau lời nói già nua của Đạo Tôn, cây phất trần trong tay hắn vung nhẹ, chớp mắt sau trên đại trận phủ kín Trung Châu đã lóe lên một luồng sáng rực rỡ, xông thẳng tới chân trời.

Trước mắt mọi người, một cánh cửa ánh sáng mở ra, vài lão đạo sĩ Tam Thanh Điện đứng đó giữ trật tự. Mỗi người đi vào được cấp một tấm lệnh bài.

Đại La Thần Cung là của chung tất cả các tông môn, nhưng đại đa số trận pháp bên ngoài Trung Châu là do Tam Thanh chế tạo, cho nên mỗi lần Đại La Thần Cung mở cửa, hầu như đều do đạo sĩ của Tam Thanh Điện chủ trì.

Đương nhiên còn một nguyên nhân là do thực lực cường đại của Tam Thanh Điện, có thể đè ép tất cả các cường giả tại đây.

Bằng không các đại phái của bốn vực vốn có rất nhiều ân ân oán oán, cường giả tán tu kiêu ngạo không chịu nghe lời, truyền nhân của Cổ Tôn ngạo nghễ bá đạo. Những người này tập trung lại một nơi, nếu không có thế lực lớn như Tam Thanh Điện ra mặt chủ trì, e rằng còn chưa vào Trung Châu tham gia tranh đoạt, chính bọn họ đã đánh nhau gần chết.

Sở Hưu hạ giọng truyền âm cho đám người Lã Phụng Tiên: “Sau khi vào Trung Châu không cần phải cậy mạnh. Đại La Thiên có vô số cường giả, còn có người định bước vào cảnh giới Võ Tiên trong đó. Đánh không lại thì trực tiếp bỏ chạy là được, không mất mặt.”

Người khác còn chưa kịp nói gì, Lục Giang Hà đã ngạo nghễ nói: “Yên tân, nếu nói tới bản lĩnh chạy trốn thì bản tôn xưa nay không sợ ai!”

Hắn nói xong câu này, ngay cả đám người Hoàng Thiên Các như Lục Tam Kim cũng kinh ngạc nhìn Lục Giang Hà!

Đây là chuyện đáng kiêu ngạo hay sao?

Mai Khinh Liên trực tiếp che mặt đứng sau lưng Sở Hưu, không muốn ở cạnh cái tên mất mặt này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận