Côn Luân Ma Chủ

Chương 931: Tái tạo Thiên Ma Vũ 2



Mạc Dã Tử kiểm tra vết nứt của Thiên Ma Vũ một hồi, hít một hơi lạnh.

“Chậc chậc, cường đột thanh Thiên Ma Vũ này của ngươi đã sánh được với thần binh, thậm chí còn mạnh hơn phần lớn thần binh. Đã mạnh thế rồi còn bị người ta dùng tay không đánh nứt, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần quả thật kinh khủng.”

Kiểm tra cẩn thận một hồi, Mạc Dã Tử vuốt râu nói: “Ngươi là hảo hữu cùng Phi Hồng, Thiên Ma Vũ này của ngươi cũng xuất phát từ tay ta, tiền bạc gì thì không cần nhắc tới.

Có điều muốn sửa lại thanh đao này đúng là hơi khó.

Một điểm khó là vật liệu.

Vật liệu bình thường không cần ngươi lấy ra, Kính Hồ Sơn Trang ta cần gì cũng có.

Nhưng chủ thể Thiên Ma Vũ này của ngươi là từ Thiên Ma Lệnh của Côn Luân Ma Giáo, dùng vật liệu gì kém hơn chế tác lại e rằng sẽ ảnh hưởng tới uy lực của Thiên Ma Vũ.

Hai là chắc ngươi cũng phát hiện, thực lực của ngươi cũng coi như cao thủ trong giới tông sư võ đạo. Về mặt binh khí, Thiên Ma Vũ đã hơi kém, nhất định phải đổi thành một thanh thần binh mới có thể phát huy hết thực lực của ngươi được.”

Sở Hưu cau mày nói: “Nhưng muốn bồi dưỡng Thiên Ma Vũ thành thần binh cần thời gian quá lâu. Còn nếu đổi binh khí khác, chưa nói thần binh khó mà kiếm được, rất có thể sử dụng còn không thuận tay bằng Thiên Ma Vũ.”

Thiên Ma Vũ vốn có căn cơ của thần binh, có thể nói chỉ cần Sở Hưu bồi dưỡng tỷ mỉ, tương lai nó chắc chắn sẽ là thần binh.

Chỉ có điều vấn đề là tốc độ thăng cấp của Sở Hưu quá nhanh, còn bồi dưỡng thần binh lại phải tính theo đơn vị mười năm. Hắn muốn biến Thiên Ma Vũ thành thần binh chỉ trong mấy năm ngắn ngủi? Rõ ràng là không thể.

Mạc Dã Tử suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đủng rồi, ta nghe nói ngươi từng nhận được một tinh hồn hóa thân Ngạ Quỷ Đạo trong bí cảnh Tiểu Phàm Thiên?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, mặc dù y chưa dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này mấy lần, có điều mỗi khi dùng đều có người phát hiện. Hơn nữa lúc trong Tiểu Phàm Thiên còn có không ít người chứng kiến hóa thân Ngạ Quỷ Đạo.

“Ta có một cách có thể khiến Thiên Ma Vũ của ngươi nhanh chóng trở thành thần binh, đó là đem hóa thân Ngạ Quỷ Đạo kia biến thành khí linh, dung nhập vào Thiên Ma Vũ.

Khí linh không chỉ rèn đúc hay bồi dưỡng ra, cách dùng vật ngoài làm khí linh đã có từ thời thượng cổ. Có điều nó rất hiếm thấy, bởi vì thứ có thể làm khí linh rất ít.

Tinh hồn hóa thân Ngạ Quỷ Đạo này của ngươi vừa vặn phù hợp, cho nên phải xem ngươi có bỏ được không.”

Sở Hưu nghe vậy lập tức nói: “Đương nhiên bỏ được.”

Bản thân y cũng chẳng dùng hóa thân Ngạ Quỷ Đạo mấy lần, vật ấy tuy uy lực không nhỏ nhưng cũng có vẻ gân gà, khi đối mặt với cường giả uy lực lại giảm sút đi nhiều.

Hơn nữa mỗi lần sử dụng nó còn cần Sở Hưu dùng tinh thần lực điều khiển, quá nhiều hạn chế. Có biến nó thành khí linh y cũng chẳng tiếc.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, y lấy Hận Đao trong bảy thanh ma đao ra khỏi hộp báu không gian nói: “Mạc đại sư, dùng thanh đao này làm vật liệu dung nhập vào Thiên Ma Vũ có được không?”

Điểm cường đại của bảy thanh ma đao là ở đao ý có lực lượng dẫn phát thất tình lục dục.

Trong đó đao ý Hận Đao Sở Hưu đã hoàn toàn nắm giữ, không có Hận Đao y cũng có thể thi triển thế đao dẫn phát hận ý. Cho nên Hận Đao cũng không còn tác dụng gì nữa.

Mạc Thiên Lâm cầm Hận Đao lên, chi trong chớp mắt luồng hận ý ngập trời trên đó đã kích thích khiến toàn thân hắn lạnh buốt.

Nếu không phải bản thân hắn cũng có tu vi tông sư võ đạo, e rằng đã trực tiếp bị phản phệ.

Quan sát một hồi, Mạc Dã Tử tặc lưỡi thở dài: “Không tệ. Thanh đao này được chế tạo bằng phương pháp rèn đúc thời thượng cổ, đều là tài liệu tốt. Hận ý trong đó còn có thể dung hợp vào Thiên Ma Vũ của ngươi. Dùng nó làm vật liệu đã đủ rồi, thậm chí còn hơi xa xỉ.”

Mạc Dã Tử thoái ẩn đã nhiều năm, trong tình huống bình thường, hắn rất ít khi ra tay luyện khí cho người khác.

Có điều lần này Sở Hưu thật sự khiến hắn hứng thú.

Đã bao năm như vậy, có bảo binh được hắn chế tạo đã trở thành thần binh, cũng có thần binh hắn tự tay luyện chế, chỉ không có bảo binh sau khi được hắn truyền khí linh vào trở thành thần binh.

Không phải Mạc Dã Tử không biết làm mà là vật liệu làm khí linh quả thật quá hiếm thấy, hơn nữa hầu như không ai làm chuyện xa xỉ như vậy.

Đương nhiên Sở Hưu là trường hợp ngoại lệ, không nằm trong phạm vi thảo luận.

Sau khi gọi con rối người ra, Sở Hưu giao cả Hận Đao cùng con rối người cho Mạc Dã Tử.

“Đúng rồi Mạc đại sư, sửa chữa Thiên Ma Vũ cần thời gian bao lâu?”

Mạc Dã Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu là sửa chữa bình thường thì mấy ngày là được.

Nhưng giờ còn cần truyền hóa thân Ngạ Quỷ Đạo vào trong đó khiến nó thăng cấp lên làm thần binh, như vậy cần thời gian tương đối dài.

Đây là lần đầu tiên ta thử cách này, cũng không nói chính xác được, có thể là một hai tháng nhưng cũng có thể là ba bốn tháng.

Yên tâm, sau khi hoàn thành ta sẽ phái người tới báo cho ngươi.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy xin đa tạ đại sư.”

Sở Hưu có không ít võ công trên người, không có Thiên Ma Vũ mặc dù y không thể thi triển một số đao pháp nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới các võ công khác.

Ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị cáo từ rời khỏi, một người lại đột nhiên tiến vào phòng.

Quy củ Kính Hồ Sơn Trang của Mạc gia cũng khá sâm nghiêm, tối thiểu đám con cháu của Mạc Dã Tử không ai dám xông vào khi Mạc Dã Tử đang tiếp khách.

Cho nên trong Kính Hồ Sơn Trang, người dám càn rỡ như vậy chỉ có mình Lạc Phi Hồng. Mạc Dã Tử coi nàng như con gái ruột, cực kỳ cưng chiều, chí ít cũng tốt hơn con trai ruột của hắn nhiều.

Lạc Phi Hồng mặc một bộ y phục võ sĩ bó sát người lộ ra từng đường cong uyển chuyển, gương mặt không chút son phấn, thậm chí trên đầu nàng còn đội mũ bạch ngọc, tóc buộc cao trên đầu. Cách ăn mặc này thật sự chẳng khác gì nam nhi, nếu không để ý tới vùng ngực cao ngất, nàng thật ra có thể tới đọ với Lã Phụng Tiên xem ai tuấn tú hơn.

Sở Hưu nhíu mày, một thời gian không gặp, thực lực Lạc Phi Hồng tiến bộ rất nhiều.

Nàng đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa khí thế cũng không yếu, chỉ có cách ăn mặc càng lúc càng giống nam nhi, có lẽ sau khi thoát ly khỏi Lạc gia đã buông lỏng bản thân triệt để.

Vừa tiến vào phòng, Lạc Phi Hồng thấy Sở Hưu còn sửng sốt một hồi: “A, sao ngươi cũng ở đây? Nghe nói ngươi vừa làm thịt một cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần, đáng lẽ giờ đang nằm ì trong Trấn Võ Đường chứ?”

Sở Hưu sắc mặt hơi cau lại: “Thế nào là nằm ì? Là dưỡng thương mà thôi.”

Lạc Phi Hồng chẳng chút khách khí ngồi xuống cạnh Sở Hưu, lấy luôn chén trà của y trên bàn uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Cũng thế thôi, để ý mất thứ lặt vặt làm gì.”

“Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, sao ngươi lại tới đây?”

Lạc Phi Hồng nói: “Đương nhiên là tới nhờ nghĩa phụ hỗ trợ chế tạo một ít binh khí.”

Ban đầu khi ở Lạc gia, sau khi Mạc Dã Tử ra tay cứu giúp Lạc Phi Hồng, hắn cũng đã nhận Lạc Phi Hồng làm nghĩa nữ, Lạc Phi Hồng cũng không từ chối.

Đối với nàng mà nói, Mạc Dã Tử đại sư đương nhiên thân thiết hơn mấy tên gọi là phụ thân với lão tổ kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận