Côn Luân Ma Chủ

Chương 1808: Vào tròng

Đây đúng là trận chiến diệt môn, nhưng người ra tay diệt môn lại là hai nữ nhân.

Trong đó một người nhìn nhẹ nhàng quyến rũ, nhưng ra tay lại linh hoạt tàn nhẫn, đủ loại bí thuật ma công tầng tầng lớp lớp khiến người ta khó lòng phòng bị.

Một cô gái khác thì hoàn toàn ngược lại, tuy thực lực của cô yếu hơn một chút, chỉ có cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng tư thế hiên ngang, chiến lực kinh người.

Trong tay cô là một thanh trường thương đỏ máu, tung hoành trên dưới, đâm tới đánh bay tất cả võ giả trước mặt. Một nữ nhân dùng thương không ngờ lại có khí thế vô địch của thiên quân vạn mã, đã tu luyện tới tinh túy trong thương pháp.

Phương Bạch Độ đột nhiên nói: “Hai người kia, một người chắc tu luyện theo ma công, nhưng khi xuất thủ linh hoạt phiêu dật, lại phù hợp với tinh túy của chi phái Cổ Nguyệt ta.

Còn một cô gái khác, thương pháp của cô nhóc này đã là xuất sắc hiếm có trong số võ giả cùng cấp bậc. Quan trọng nhất là ta có thể nhìn ra, cô nhóc này tu luyện một môn huyền công luyện thể của Đạo gia.

Công pháp luyện thể chi phái Trấn Long Thần Tướng của ngươi cũng theo hướng Đạo gia đúng không?”

Nghe Phương Bạch Độ nói vậy, Hứa Thiên Nhai mới phản ứng lại, có thể nói hai người này vừa vặn thích hợp làm truyền nhân của bọn họ.

Hơn nữa hai người này một là Thiên Địa Thông Huyền, một là Chân Hỏa Luyện Thần, bản thân đã có căn cơ võ đạo bất phàm, chỉ cần bọn họ dạy dỗ cho tốt, trong thời gian ngắn có thể đuổi kịp Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đã chết.

Nhưng Phương Bạch Độ lại nói: “Nhưng phải điều tra cho kỹ thân phận của hai cô gái này, chúng ta vừa mất đệ tử thì hai người này xuất hiện, thật quá trùng hợp.”

Hứa Thiên Nhai lại hai mắt tỏa sáng: “Trùng hợp? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, vừa vặn có đệ tử thích hợp xuất hiện, ngươi còn ghét bỏ trùng hợp, đây là cơ duyên đấy!”

Phương Bạch Độ còn định nói gì đó nhưng lại thấy Tư Không Đàm đang đứng ở một phía khác của của Kỳ Lân Sơn.

“A, đây chẳng phải gã mập Tư Không Đàm của Thần Cơ Môn à, sao hắn lại ở đây?”

Tư Không Đàm hành xử khéo léo, Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai đều là Cổ Tôn ở khu Nam Vực, đương nhiên hắn có tiếp xúc với hai vị này, mà chủ yếu là nịnh bợ lấy lòng.

“Gã mập kia rất thông thạo tin tức ở Nam Vực, hỏi hắn thử xem.”

Lúc này Tư Không Đàm đang đứng đó cố ra vẻ trấn định chờ đợi.

Hắn cố tình đứng đó cho hai người Phương Bạch Độ nhìn thấy.

Sau khi Sở Hưu giao việc cho hắn, Tư Không Đàm suy nghĩ một lúc lâu, phương pháp ổn thỏa nhất là muốn bắt thì phải thả, để đối phương chủ động nhận đệ tử chứ không phải tự đưa tới cửa nhà người ta.

Cho nên ngoài Lạc Phi Hồng và Long Linh Nhi, còn phải có người đứng ra kể rõ đầu đuôi. Người này chỉ có hắn là thích hợp nhất.

Thấy Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai bị mình thu hút như trong dự đoán, Tư Không Đàm lập tức ra vẻ ngạc nhiên, tiến tới hỏi: “Xin chào Cổ Nguyệt Tôn Giả đại nhân và Trấn Long Thần Tướng đại nhân, ngọn gió nào thổi hai vị tới đây?”

Hứa Thiên Nhai không nói nhảm với hắn, chỉ lên núi hỏi: “Ngươi có biết hai cô gái trên núi không? Lai lịch của hai người này ra sao?”

Tư Không Đàm thở dài một tiếng nói: “Đương nhiên là biết rồi, tình báo để hai người này diệt Kỳ Lân Đạo còn là ta bán cho họ mà.

Thật ra hai người này cũng rất đáng thương, phụ thân chính là đương gia thứ hai mươi bảy Lạc Phi và đương gia thứ ba mươi hai Long Vạn Lý của Mục Mã Sơn Trang.

Sau khi Mục Mã Sơn Trang bị Kỳ Lân Đạo tiêu diệt, hai cô gái này lưu lạc giang hồ, tình cờ tìm được di tích của hai vị Cổ Tôn đã đoạn tuyệt truyền thừa, cho nên tu vi thực lực nhanh chóng tiến bộ.

Lần này hai người trở về mua tình báo ở chỗ ta để báo thù, nhưng hai cô gái này ngoài truyền thừa mà mình tình cờ nhận được, thậm chí không có chút cuả cải nào, chuyện mua tình báo vẫn còn đang nợ đây.

Nhưng ta cũng có thiện tâm, thấy hai người trải qua gập ghềnh như vậy nên cung cấp tình báo trước, xong chuyện mới trả thù lao cũng được.”

Tư Không Đàm cố kiềm chế cảm giác căng thẳng trong lòng, đứng đó lải nhải cả nửa ngày.

Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ lại không nghi ngờ gì hắn mà đồng thời đưa mắt nhìn nhau, cùng gật đầu một cái.

Từ thời thượng cổ tới nay có rất nhiều Cổ Tôn truyền lại, trong đó cũng có không ít đã đoạn tuyệt truyền thừa, hai cô nhóc này tình cờ tìm được di tích mà Cổ Tôn lưu lại cũng rất bình thường.

Hơn nữa Tư Không Đàm nói có lý, có chứng cứ, bọn họ cũng không ngờ một kẻ nổi tiếng nhát gan và khéo léo ở Nam Vực lại dám lừa bọn họ.

Nửa ngày sau, Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng mới đằng đằng sát khí đi xuống, tiện tay vứt cho Tư Không Đàm một đống bí hạp.

“Mập mạp, đây là thù lao cho ngươi, nhiều hơn lời hứa rồi đấy.”

Tư Không Đàm mặt mày hớn hở nói: “Đa tạ hai vị cô nương, sau này nếu cần tình báo hay thậm chí là đan dược binh khí tài liệu trận pháp gì, đều có thể tới Thần Cơ Môn tìm ta.”

Lúc này Hứa Thiên Nhai lại đột nhiên nói: “Hai cô nhóc các ngươi thiên phú không tệ, đáng tiếc từ đầu đến cuối không có danh sư chỉ điểm, tiếp tục tu hành lung tung như vậy rất có thể hiện tại đã là đỉnh phong của các ngươi, muốn phá vỡ khoảng cách giữa trời với người là cực kỳ khó khăn.

Hai người chúng ta mến tài, muốn nhận các ngươi làm đệ tử. Chỉ cần các ngươi chịu bái sư, tài nguyên và công pháp của chi phái chúng ta đều là của các ngươi. Thậm chí ta có thể cam đoan, với thiên phú của các ngươi, trong vòng hai mươi năm ta có thể giúp các ngươi phá vỡ khoảng cách giữa trời với người!”

Lạc Phi Hồng bĩu môi nói: “Ngươi là ai, nói nhận đệ tử là nhận đệ tử, chúng ta trông giống như thiếu sư phụ lắm à?

Long Linh Nhi thì kéo tay Lạc Phi Hồng, ra vẻ thận trọng nói: “Mong hai vị tiền bối lượng thứ, tỷ muội chúng ta hành tẩu giang hồ, sống nương tựa vào nhau, tới giờ còn chưa có dự định bái sư.”

Tư Không Đàm ở bên cạnh vội vàng vỗ đùi nói: “Ai da! Các ngươi có biết hai vị tiền bối này là ai không? Bọn họ là Cổ Tôn đấy! Vị này là Trấn Long Thần Tướng Hứa Thiên Nhai thanh danh vang dội, vị này là Cổ Nguyệt Tôn Giả Phương Bạch Độ.

Trên giang hồ số người muốn làm đệ tử của hai vị này phải xếp hàng dài mà hai vị tiền bối còn thấy chướng mắt nữa là. Hai người các ngươi được hai vị tiền bối này để ý tới là phúc của các ngươi đấy.”

Hứa Thiên Nhai không nói gì nhưng lại mỉm cười tự đắc.

Thân phận Cổ Tôn đặt trên giang hồ tự có địa vị thanh cao.

Tuy kém người chấp chưởng của đại phái, nhưng ít nhất sẽ không mất giá, đặc biệt là đối với một số võ giả tán tu.

Nhưng Long Linh Nhi vẫn ra vẻ cẩn thận, cảnh giác nói: “Chúng ta xin nhận hảo ý của hai vị tiền bối, nhưng chúng ta thật sự không cần bái sư.”

Nếu lúc này Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng mừng rỡ như điên lập tức bái bọn họ làm sư phụ, có lẽ bọn họ còn thấy không thích ứng.

Khổ nỗi hai người này liên tiếp cự tuyệt, lại khiến bọn họ càng muốn nhận đối phương làm đệ tử.

Phương Bạch Độ đằng hắng một cái rồi nói: “Hai vị cô nương, ta hiểu cảm giác của hai người. Thời niên thiếu gập ghềnh, lang thang trong giang hồ lâu ngày, lâu dần sẽ trở nên cảnh giác đối với tất cả mọi người.

Nhưng chúng ta thì khác, ngươi biết thân phận của chúng ta rồi đấy. Nói một câu không dễ nghe thì hai người chúng ta là Võ Tiên, nếu chúng ta có ý xấu với các ngươi, các ngươi có năng lực phản kháng không?

Ngược lại chỉ cần bái chúng ta làm sư phụ, vậy các ngươi không cần lo có ai có ý đồ xấu với các ngươi.

Ít nhất những chuyện các ngươi phải trải qua trong thời niên thiếu sẽ không lặp lại nữa.”

Nghe hắn nói vậy Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng có vẻ rung động, lại thêm Tư Không Đàm ở bên cạnh thêm mắm thêm muối cổ vũ, rốt cuộc hai người cũng đưa mắt nhìn nhau, thi lễ với Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai: “Đồ nhi ra mắt sư phụ.”

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai nhìn nhau, ánh mắt đều lóe lên ý cười.

Nhưng bọn họ lại không biết, ngay khi Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng nhìn nhau, ánh mắt hai người cũng có một ý cười khó lòng nắm bắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận