Côn Luân Ma Chủ

Chương 1559: Vô Song!

Viêm Xích Tiêu vốn có tính cách thô kệch lại lắc đầu nói: “Chắc là đã lĩnh ngộ từ lâu rồi, lão chúa công đã ra đi triệt để, chúa công lại khác.

Các ngươi có nhớ lão chúa công sử dụng Vô Song lúc nào không? Là lúc người bị ép tới nước đường cùng. Vô Song của lão chúa công chỉ sử dụng vì mình.

Chúa công đã lĩnh ngộ Vô Song từ lâu nhưng xưa nay người chưa bao giờ sử dụng vì chính mình mà lại dùng vì Sở Hưu. Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa lão chúa công và chúa công.

Dù sao, chúa công và lão chúa công vẫn là hai người khác biệt.”

Sau khi Viêm Xích Tiêu nói xong, ba người khác cũng thở dài một tiếng, như đã hiểu thấu điều gì, buông lỏng.

Thật ra lúc ban đầu, ba người bọn họ nhận Lã Phụng Tiên làm chủ chỉ là vì ấn ký nguyên thần và truyền thừa của Lã Ôn Hầu đều trên người Lã Phụng Tiên. Nói đơn giản hơn thì bọn họ coi Lã Phụng Tiên là vật thay thế của Lã Ôn Hầu.

Nhưng ở bên cạnh Lã Phụng Tiên một thời gian dài, bọn họ cũng bị nhân cách mị lực của Lã Phụng Tiên cảm hóa, dần dần nhận thức được một vấn đề. Lã Phụng Tiên là Lã Phụng Tiên, xưa nay chưa bao giờ là Lã Ôn Hầu, trước không, hiện tại càng không.

Đương nhiên đối với bọn họ thì điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cho dù bọn họ hiểu được điều này, bọn họ vẫn nguyện ý tôn Lã Phụng Tiên làm chủ, tiếp tục gọi hắn là chúa công.

Còn lúc này, thấy Lã Phụng Tiên bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, những võ giả khác trong Tu Bồ Đề Thiền Viện lập tức biến sắc, định tới ngăn cản, nhưng lại bị Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai liên thủ ngăn chặn, không cho bọn họ tới gần Lã Phụng Tiên một bước.

Phương Thiên Họa Kích đập xuống như núi lở, những nơi nó quét qua lập tức phát ra một tiếng nổ chói tai. Đó là tiếng nổ cường đại do thiên địa nguyên khí bị phá tan thành hạt nhỏ mà mắt thường không thể thấy được.

Chỉ lực lượng cơ thể đơn thuần nhất mà có thể đạt tới trình độ này, thậm chí trong số cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Còn lúc này, trên một gốc cây lớn phía xa, Trần Thanh Đế đứng trên cao chứng kiến cảnh tượng này.

Tin tức về trận chiến này đã được đồn đại từ lâu, đương nhiên Trần Thanh Đế cũng biết.

Nhưng khác với những người xem còn lại mang đủ thứ tâm tư, Trần Thanh Đế chỉ đơn thuần là tới xem trò hay.

Sau khi thấy đòn thế này của Lã Phụng Tiên, một bàn tay của Trần Thanh Đế đập ra, tát cho Tạ Tiểu Lâu đứng bên cạnh hắn thiếu chút nữa ngã lăn xuống.

“Sư phụ, người đánh ta làm gì?” Tạ Tiểu Lâu sắc mặt uất ức.

Trần Thanh Đế lạnh nhạt nói: “Không có gì, chỉ thấy tiếc vì lúc trước tiểu tử Lã Phụng Tiên kia không gia nhập Thiên Hạ Minh của ta thôi.”

Người trong giang hồ đều cảm thấy Sở Hưu cực kỳ bắt mắt, đương nhiên đây không phải cảm giác mà là sự thật.

Nhưng chỉ mình Trần Thanh Đế bất đồng, tuy hắn cũng tán thưởng Sở Hưu, nhưng hắn càng tán thưởng Lã Phụng Tiên, tán thưởng thực lực đối phương, cũng tán thưởng nhân phẩm của đối phương.

Lần đầu tiên gặp Sở Hưu, Trần Thanh Đế đã cảm giác thấy Sở Hưu không phải loại người chịu khuất phục bên dưới kẻ khác, chiêu mộ y vào tông môn thật ra chỉ là chuốc thêm phiền toái vào người.

Còn Lã Phụng Tiên trọng tình trọng nghĩa, đối xử với mọi người chân thành. Người như vậy trên giang hồ hoặc là chết gần hết, hoặc tính cách dần dần vặn vẹo trong hồng trần vẩn đục này, không mấy ai giữ được tâm cảnh nguyên vẹn như lúc đầu.

Đáng tiếc, hữu duyên vô phận, lúc trước Lã Phụng Tiên còn chưa thành danh mà Trần Thanh Đế đã mời chào, đối phương còn cự tuyệt, nói chi hiện tại.

Còn lúc này Tạ Tiểu Lâu như muốn khóc, hắn hỏi với giọng đầy nghi hoặc: “Ngài tiếc Lã huynh thì đánh ta làm gì?”

Trần Thanh Đế lườm Tạ Tiểu Lâu một cái: “Sao nào, sư phụ muốn đánh ngươi không được à?

Ngươi nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi, hảo hữu năm xưa của ngươi, hai người cùng đứng trên Long Hổ Bảng với ngươi, một thì uy danh sắp vang khắp giang hồ, một thì xuất sắc tới mức khiến cả thiên hạ kinh ngạc. Giờ nhìn lại ngươi xem, chẳng lẽ không đáng đánh?”

Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, Tạ Tiểu Lâu không dám nói thêm một câu.

Đem mình ra so sánh với hai tên yêu nghiệt kia á? Rõ là mất mặt, so thế nào được mà so?

Hắn bỏ luôn ý định phản bác: “Ngài đánh đi, cứ đánh thoải mái, chỉ cần ta giữ được một hơi thôi, đừng để Thiên Hạ Minh mất hẳn truyền thừa là được.”

Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, ngược lại không tiếp tục ra tay mà quay sang quan sát tình hình chiến đấu.

Đòn vừa rồi của Lã Phụng Tiên chỉ đơn giản là lực lượng cực hạn, phật quang tầng tầng lớp lớp chắn trước người hắn, nhưng lại không ngăn cản nổi lực lượng của đòn thế kia.

Phương Thiên Họa Kích bị lực lượng đơn thuần thiêu đốt tới đỏ rực. Khoảnh khắc đó tất cả mọi người cảm thấy đất rung núi chuyển, bên trên Phù Đồ Tháp hiện lên một vết nứt, mặt đất xung quanh cũng liên tục vỡ vụn, một cánh Ưu Đàm Bà La bị đòn thế này của Lã Phụng Tiên đánh cho nát bấy.

Tuy đóa Ưu Đàm Bà La kia chỉ vỡ mất một cánh, nhưng lực lượng trong đóa hoa lại như tiêu tan bằng hết, đóa hoa nhanh chóng khô héo khép kín, lực lượng bao phủ trên Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng chậm rãi co lại.

Sau khi đánh ra đòn này, Lã Phụng Tiên quỳ sụp một gối xuống đất, thở hổn hển từng hơi một, trên làn da hiện lên từng vệt máu, rỉ cả máu tươi ra bên ngoài. Hiển nhiên đòn vừa rồi cũng khiến hắn tiêu hao rất lớn.

Đám người Thủy Vô Tướng thấy vậy lập tức vây quanh người hắn, cảnh giác nhìn bốn phía.

Bọn họ đã quá lo lắng, không có lực lượng của Ưu Đàm Bà La trợ giúp, bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện lập tức rơi xuống hạ phong, bị kẻ địch đông hơn gấp mười vây công.

Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai thấy vậy, lập tức tấn công sang hai bên.

Phía Hắc Kiệt cùng tới vây công Bất Không hòa thượng, còn Thương Thiên Lương thì cùng Sở Hưu tấn công Rama.

Thương Thiên Lương đấm ra một quyền, lực lượng khô vinh bộc phát, đong đưa quỷ dị trên quyền phong của hắn.

Nhưng Rama chỉ kết phật ấn, như Phật Đà nhặt hoa cười. Chỉ trong chớp mắt một trái cây màu xanh trên Tu Bồ Đề Bảo Thụ lóe sáng, dung nhập vào phật ấn, trực tiếp đánh bay Thương Thiên Lương, khiến hắn đập xuống đất, tạo thành một cái hố lớn.

Thương Thiên Lương nhe răng trợn mắt bò dậy, bây giờ hắn mới hiểu cảm thụ của Sở Hưu lúc vừa rồi.

Hòa thượng này liều mạng phát huy ra lực lượng tới mức này, đúng là khó mà ngăn cản, thậm chí hắn còn không chịu đòn tốt bằng Sở Hưu.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thương thành chủ, đừng vội liều mạng, không đấu nổi Rama trong trạng thái này đâu.

Hắn thiêu đốt khí huyết và nguyên thần, nhận được lực lượng cường đại nhưng chỉ có giới hạn. Cho dù hắn vẫn còn trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, khí huyết đang ở đỉnh phong, nhưng liệu sẽ thiêu đốt được bao lâu? Cứ kéo dài thời gian thì cuối cùng người không cố nổi chính là hắn!”

Thương Thiên Lương hừ lạnh một tiếng nói: “SAo không nói sớm?”

“Ngươi không tự trải nghiệm, làm sao biết lực lượng này cường đại tới mức nào?”

Lúc này bên phía Rama, vốn dĩ sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh nhưng lúc này đã bắt đầu lo lắng.

Biến số, tất cả đều là biến số.

Bọn họ không tính tới Hắc Kiệt và Lục Phi, cho nên trong kế hoạch ban đầu, bọn họ còn nghĩ rằng lá bài tẩy của mình đủ để đánh cược với Sở Hưu.

Bọn họ cũng không tính tới thực lực của Lã Phụng Tiên lại cường đại tới mức này, dùng cảnh giới chân hỏa luyện thân mà bộc phát ra lực lượng cơ thể còn khủng khiếp hơn cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, phá vỡ Ưu Đàm Bà La, khiến cho đóa Ưu Đàm Bà La vừa nở rộ đã bắt đầu khép lại.

Những biến số này khiến cho hiện tại Tu Bồ Đề Thiền Viện đã lâm vào nguy cơ, còn không nghĩ cách e là Tu Bồ Đề Thiền Viện bọn họ sẽ phải tiếp bước Đại Quang Minh Tự.

Kiểm tra lại khí huyết và nguyên thần của bản thân, đánh giá cực hạn của mình, Rama trầm giọng nói: “Tiêu Ma Kha, mở Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, nửa khắc, ta chỉ cần thời gian nửa khắc thôi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận