Côn Luân Ma Chủ

Chương 835: Hứa hẹn 2



,

Ngoài ra còn có một số võ giả nhánh Ẩn Ma như La Tam Thông và Triệu Thừa Binh cũng được Sở Hưu mang theo.

Đám người này thực lực rất mạnh, có điều tính cách kiêu ngạo không phục ai, không dễ dùng như bọn Đường Nha.

Hơn nữa lần này không ngờ Mai Khinh Liên cũng chủ động theo tới, chuyện này thật sự khiến Sở Hưu lấy làm lạ.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Sở Hưu, Mai Khinh Liên chỉ thản nhiên đáp: “Ta ở Quan Trung Hình Đường nhiều năm như vậy, đã chán lắm rồi. Giờ có cơ hội ra ngoài hít thở không khí cũng không tệ.

Huống hồ ta làm vậy cũng là giúp ngươi mà. Đừng quên ngươi cũng có không ít kẻ thù tại Bắc Yên, không sợ có kẻ âm thầm tính toán ngươi à?”

Sở Hưu cười cười, khóe miệng lộ ra một luồng ý lạnh: “Kẻ nên sợ hẳn là bọn họ mới đúng.”

Mai Khinh Liên còn chưa kịp nói gì, Hạng Võ vốn đang lẳng lặng đi dường đột nhiên lại gần nói: “Ngươi tự tin quá nhỉ. Có điều võ lâm Bắc Yên không dễ giải quyết vậy đâu. Lúc trước những kẻ tham gia liên minh vây giết ngươi chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Sở Hưu nhìn hắn một cái rồi nói: “Bệ hạ sốt ruột rồi.”

Hạng Võ sửng sốt nói: “Ngươi nói gì cơ?”

Sở Hưu thản nhiên trả lời: “So với ta, người thật sự sốt ruột là bệ hạ mới đúng.

Võ lâm Bắc Yên lập liên minh giết ta, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tập hợp được nhiều người như vậy. Đại Quang Minh Tự phái một người tới, nói một lời còn có tác dụng hơn cả bệ hạ, đổi lại ta là bệ hạ, ta cũng gấp.

Bằng không với tính cách của bệ hạ, sẽ không cố ý phái ngươi tới tìm ta. Có thể thấy giờ đối với bệ hạ bất cứ lực lượng nào cũng hết sức quan trọng.”

Hạng Võ ngẩn người, cười hắc hắc nói: “Có đôi lúc biết nhiều quá cũng không tốt. Ngươi nói mấy lời này với ta thì không vấn đề, ta không phải kẻ thích bô bô ra, nhưng nếu ngươi nói ra trước mặt bệ hạ, vậy cứ chờ chịu xui đi.”

Nói xong, Hạng Võ còn nhét cho Sở Hưu một quả chuối nói: “Ăn nhiều chuối cho bớt nói.”

Xong câu đấy, Hạng Võ trực tiếp thúc ngựa sang bên khác, không nói gì với Sở Hưu nữa.

Mai Khinh Liên nhíu mày: “Thanh danh Lâm Bình Hầu - Hạng Võ trong triều đình Bắc Yên rất lớn, tên này rốt cuộc lai lịch ra sao, rốt cuộc hắn đứng về phía ai?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Hắn không đứng về phía ai, hắn chỉ đứng về phía mình. Đây mới là người thông minh, nhìn như hoang đường hồ đồ nhưng thực chất lại hiểu biết nhiều hơn bất cứ ai. Bất luận triều đình hay giang hồ, Hạng Võ đều sống không tệ.”

Mai Khinh Liên hơi ngạc nhiên nhìn Sở Hưu, nàng biết Sở Hưu tự có kiêu ngạo của bản thân. Hạng Võ được Sở Hưu đánh giá như vậy đã rất không dễ.

Sau khi tới đô thành Bắc Yên, lần này Sở Hưu không phải vào từ cửa nhỏ nữa mà được Hạng Võ dẫn vào theo cửa lớn. Đồng thời chỉ có một mình Mai Khinh Liên có tư cách cùng Sở Hưu tiến vào, những người khác đều được bố trí bên ngoài.

Vẫn như lần trước, Sở Hưu gặp Hạng Long trong gian Thiên Điện kia. Có điều lần này ngoại trừ Hạng Long ra, bên cạnh hắn còn một lão già mặc đạo bào quỷ dị, tỏa ra khí tức âm trầm.

“Ra mắt bệ hạ.” Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên đều chỉ chắp tay tượng trưng.

Hạng Long vung tay lên nói: “Sở Hưu, rốt cuộc ngươi cũng tới. Lần này ngươi không khiến trẫm thất vọng, chống đỡ qua được sóng gói. Vậy tức là lựa chọn lúc trước của trẫm không sai.

Lúc trước trẫm giúp ngươi, giờ cũng tới lúc ngươi nên tới giúp trẫm. Không nói linh tinh nữa, vị này là quốc sư Bắc Yên, cũng là cánh tay đắc lực của trẫm; chưởng môn Âm Sơn Phái, Ngũ Ương đạo trưởng. Chuyện nhắm vào võ lâm Bắc Yên, trẫm tính giao cho hai người các ngươi xử lý.”

Sở Hưu còn chưa có biểu thị gì nhưng Mai Khinh Liên đứng sau lưng y nghe thấy ba chữ Âm Sơn Phái, ánh mắt nàng nhìn về phía Ngũ Ương đạo trưởng không khỏi lộ vẻ sửng sốt.

Hạng Long nói rất trực tiếp, xem ra hắn cũng nín nhịn hành vi của võ lâm Bắc Yên tới cực điểm rồi.

Sở Hưu nhìn Ngũ Ương đạo trưởng một hồi, ngược lại không thấy có gì không đúng.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên Hạng Long không thể hoàn toàn tin tưởng Sở Hưu rồi, triều đình Bắc Yên đương nhiên sẽ phái một người đáng tin cậy kiểm soát y. Ngũ Ương đạo trưởng này là tâm phúc của Hạng Long, hắn phụ trách mấy việc vặt này cũng là bình thường.

Cho nên Sở Hưu chỉ trầm giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, ngày trước ta đã đáp ứng hứa hẹn vậy chắc chắn sẽ hoàn thành. Có điều ta còn cần hỏi bệ hạ, nếu bệ hạ định để ta ra tay chèn ép những thế lực võ lâm Bắc Yên, vậy chẳng hay bệ hạ có thể cho ta thân phận ra sao, lực lượng như thế nào? Nếu không bột, ta cũng chẳng có cách nào gột nên hồ được.

Hạng Long trầm giọng nói: “Trẫm đã nghĩ xong chuyện này từ lâu rồi. Trẫm chuẩn bị xây dựng một tổ chức mới trong Bắc Yên, tên là Trấn Võ Đường, Sở Hưu ngươi là đại đô đốc phụ trách chinh phạt bên ngoài, Ngũ Ương đạo trưởng là đại tổng quản, phụ trách xử lý bên trong, chiêu an một số tán tu giang hồ đồng ý nghe lệnh Bắc Yên ta.

Về mặt cấp bậc hai người các ngươi một đối nội một đối ngoại, quyền lực khác biệt nhưng ngang với đại tướng quân của Trấn Quốc Ngũ Quân.

Còn các phương diện khác, trẫm sẽ không cho các ngươi bất cứ lực lượng trực tiếp gì, nếu trẫm còn thừa lực lượng đâu cần tìm các ngươi, trực tiếp phái đại quân trấn áp là được.

Cho nên trẫm chỉ có thể cam đoan khi các ngươi làm việc tại Bắc Yên, phương diện này triều đình Bắc Yên sẽ tận lực phối hợp. Nhưng nếu các ngươi làm lớn chuyện, các ngươi cũng phải tự gánh chịu hậu quả.

Có điều các ngươi yên tâm, trẫm không phải người nhỏ mọn. Sau khi trấn áp được võ lâm Bắc Yên, Âm Sơn Phái của quốc sư sẽ là quốc giáo của Bắc Yên ta, được thờ cúng đời đời.

Còn nhánh Ẩn Ma của Sở Hưu ngươi cũng có thể khai tông lập phái tại Bắc Yên, sẽ không có kẻ nào không có mắt tới trừ ma vệ đạo.”

Đại tướng quân Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên chính là cùng cấp với Hạng Võ, xét theo địa vị quả thật không thấp.

Đương nhiên địa vị chỉ là địa vị, quyền lực là quyền lực.

Hạng Võ không chỉ thống lĩnh Trấn Quốc Ngũ Quân, trong triều đình Bắc Yên lời nói của hắn cũng rất có trọng lượng. Còn Sở Hưu và Ngũ Ương đạo trưởng đều là người giang hồ, Hạng Long có tin tưởng bọn họ tới đâu, bọn họ vẫn chỉ là người ngoài.

Cho nên trừ những người dưới trướng bọn họ, những người khác trong triều đình Bắc Yên sẽ không nghe lệnh.

Còn lời hứa cuối cùng của Hạng Long, Sở Hưu càng không để trong lòng.

Ngụy Thư Nhai đã từng đánh giá về Hạng Long, vị hùng chủ trong ba nước đương thời này thật ra là người bạc tình bạc nghĩa. Mấy lời ấy của hắn nghe cho có thôi, đừng tin là thật.

Ngũ Ương đạo trưởng cúi người hành lễ với Hạng Long rồi nói: “Đa tạ bệ hạ!”

Sở Hưu cũng chắp tay nói: “Bệ hạ yên tâm, ngày trước ta đã hứa với bệ hạ, giờ cũng sẽ không thay đổi.

Hạng Long vung tay nói: “Nếu vậy mọi chuyện giao cho các ngươi. Chuyện giang hồ đương nhiên phải do người trong giang hồ tự giải quyết. Trẫm sẽ không hỏi nhiều. Nhớ kỹ lời này, trẫm, chỉ cần kết quả!

Trẫm đã thành lập xong tổng bộ Trấn Võ Đường, nay trong Yên Kinh Thần, các ngươi lúc nào cũng có thể khai phủ. Mọi chuyện cụ thể ra sao do các ngươi tự bàn bạc. Hai vị đều là người thông minh, ta tin các ngươi hẳn biết nên hợp tác ra sao.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận