Côn Luân Ma Chủ

Chương 1062: Oán niệm 1

Bị một đống ma quỷ vây quanh như vậy, trong lòng mọi người đều thấy mất tự nhiên.

Mặc dù không đến mức hoảng sợ nhưng cũng rợn tóc gáy.

Bọn họ có thể đạt tới cảnh giới Chân Đan, đương nhiên cũng trải qua không ít trận chém giết tanh máu.

Nhưng bọn họ từng giết người, chứ quỷ thì giết thế nào?

Có lẽ lúc này lôi pháp của Trương Thừa Trinh sẽ rất có tác dụng?

Lúc này Thẩm Bão Trần vẫn không mở miệng lại đột nhiên lên tiếng: “Đừng đứng đó giả thần giả quỷ nữa, sau khi chết còn có thể từ người biến thành quỷ, vậy thế gian này đã đầy rẫy ma quỷ rồi.

Chẳng qua là hung linh tập hợp oán niệm hàng ngàn hàng vạn người mà thôi. Nếu không có trận pháp thiên nhiên này hình thành, làm sao lại tình cờ sinh ra ngươi được?

Trận pháp trời sinh không có nền móng gì để tìm, nhưng bản thân ngươi chính là trận nhãn!”

Nghe xong lời này Độc Cô Ly tính cách nóng nảy hừ lạnh một tiếng, một luồng kiếm khí nóng rực quét ngang, trực tiếp chém tan quỷ vật kia.

Cùng lúc, ngọn lửa nóng rực bừng cháy, thiêu đốt tất cả đám quỷ vật kia, toàn bộ không gian đen nhánh cũng bị ánh lửa chiếu rọi cực kỳ sáng sủa.

Lúc này Sở Hưu rốt cuộc cũng thấy thân hình Lã Phụng Tiên.

Lã Phụng Tiên biến mất không ngờ lại xếp bằng sau lưng đám quỷ vật kia, nhưng lúc này khí tức của hắn đã cực kỳ mơ hồ, như đang ngủ say. Dưới chân hắn có một trận văn đỏ máu, chỉ có trận văn này mới giống như được con người khắc họa ra.

Đám quỷ vật kia bị đốt sạch, nhưng mọi người lại ngây ngẩn.

Thứ này bất tri bất giác đánh tráo Lã Phụng Tiên có thực lực không kém, hơn nữa bộ dáng còn cực kỳ quỷ dị, không ngờ lại yếu ớt như vậy, không chịu nổi một đòn của Độc Cô Ly.

Nhưng ngay sau đó mọi người lại phát hiện sắc mặt cả Độc Cô Ly hay Ngụy Thư Nhai đều không thoải mái.

Vì trước mắt bọn họ vẫn đang bị vây trong không gian này.

Đúng lúc này một tiếng cười quái dị vang lên, quỷ vật kia lại xuất hiện, cười lớn: “Không cần uổng phí công sức. Ở đây ta là bất tử, các ngươi không giết chết được ta, cũng đừng hòng đi ra khỏi đây!”

Lần này mọi người đều đã thấy rõ.

Những con quỷ vật vừa chết chỉ là hình chiếu mà oán niệm của các võ giả hy sinh trong Thiên Hạ Kiếm Tông ngày trước lưu lại.

Đúng như Thẩm Bão Trần đã nói, vạn năm qua đi, dưới trận pháp này những oán niệm cuối cùng tạo thành một hung linh. Cho nên nó cũng là bọn nó, là oán niệm tất cả mọi người hợp thể.

Nhưng Độc Cô Ly còn chưa từ bỏ ý định, liên tiếp xuất thủ. Đám quỷ vật kia thậm chí bỏ mặc không buồn phòng ngự, mặc cho hắn chém giết, nhưng cuối cùng chúng vẫn hiện lại từ hư không, bản thân thậm chí không bớt đi chút thực lực nào.

Thấy cảnh này, trong lòng mọi người ở đây lại trầm xuống.

Kẻ địch nào là khó đối phó nhất? Chính là thứ ngươi không biết nên làm sao để đối phó.

Lúc này quỷ vật kia lại chỉ Lã Phụng Tiên cười quái dị một tiếng nói: “Chắc các ngươi đã biết chuyện xảy ra trên người chúng ta.

Một thành còn sống, chín thành phải chết. Tông chủ đại nhân ngày trước cũng cũng thật độc ác, ta muốn xem xem liệu các ngươi có độc ác được như vậy không.

Trong cơ thể người trẻ tuổi này có khí tức của Lã Ôn Hầu, không ngờ vạn năm trôi qua rồi Ma Thần hung ác thời thượng cổ kia vẫn còn lưu lại truyền thừa hay Hắc Ma Tháp.

Dù sao bất luận thế nào khí tức trên người hắn vừa vặn thích hợp cho ta đoạt xá phụ thể, nhưng trong cơ thể hắn đường như có thứ mà Lã Ôn Hầu để lại đang kháng cự.

Cho nên giờ ta cho các ngươi một cơ hội, giúp ta phá hủy nguyên thần của hắn. Chỉ cần các ngươi giúp ta đoạt xá thành công, để ta có thân thể, đương nhiên ta sẽ rời khỏi nơi này, cũng sẽ thả các ngươi rời khỏi.

Rốt cuộc là một người chết hay mười mấy người chết, các ngươi tự chọn đi!

Đa số cùng thiểu số, ta tin các ngươi sẽ có lựa chọn sáng suốt!”

Quỷ vật kia không ngừng cười lên quái dị, có vẻ rất vui khi thấy người khác cũng phải chịu cảnh đắn đo như vậy.

Thật ra hắn nghĩ không sai, mọi người ở đây trừ Sở Hưu ra, những người khác hầu như không có giao tình gì với Lã Phụng Tiên.

Đối với bọn họ mà nói, hy sinh một Lã Phụng Tiên đổi lại bọn họ được rời khỏi nơi quỷ quái này, rất đáng giá.

Cho nên có không ít người đã định hành động.

Sở Hưu nheo mắt nhìn xung quanh, không nói một câu.

Trước nay y luôn dùng suy nghĩ để phỏng đoán người khác.

Bất kể người này là tiền bối chính đạo, danh túc trong võ lâm hay ai cũng vậy, hy sinh một người không quan trọng không phải việc khó khăn gì đối với bọn họ.

Sở Hưu cũng lười nói lý với họ, lười kêu gào lời của quỷ vật này không đáng tin. Thời điểm như hiện giờ thường là không giảng đạo lý được.

Giờ đầu óc y đang nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách phá cục.

Sở Hưu không tin không ra khỏi nơi này được. Nếu thực lực oán linh này mạnh như vậy không khéo nó đã phá vỡ phong ấn đi ra từ lâu rồi, tội phải ở lại đây?

Vừa nghĩ, Sở Hưu vừa hỏi: “Lục Giang Hà, đừng xem trò nữa, có ý tưởng gì không?”

Lục Giang Hà nhún vai nói: “Bản tôn mà gặp chuyện này thường là đại khai sát giới một hồi. Ai bảo bản tôn có thực lực cường đại, gần với Tứ Đại Ma Tôn?

Khi đó trên giang hồ đừng nói có ai dám giết bản tôn, cho dù có ai dám động tới chó của bản tôn thôi, bản tôn cũng sẽ rút sạch máu huyết trên người hắn, phơi thành thây khô treo trước cửa tông môn của chúng làm gương.

Nhớ lại năm xưa bản tôn uy phong cỡ nào? Ta nói này, tiểu tử ngươi có thể tôn kính bản tôn hơn một chút không? Luôn miệng gọi thẳng tên bản tôn là thế nào? Tốt xấu gì ngươi cũng học Huyết Thần Ma Công của bản tôn, không gọi một tiếng Ma Tôn đại nhân được à?”

Sở Hưu không buồn để ý tới mấy lời lải nhải của Lục Giang Hà nữa, nghe được câu đầu tiên của Lục Giang Hà ánh mắt ý đã lập tức sáng lên.

Gặp chuyện không giải quyết được, đại khai sát giới một hồi mới là cách giải quyết tốt nhất.

Lúc này mọi người ở đây đều im lặng, mặc dù bọn họ đều đồng ý dùng tính mạng Lã Phụng Tiên để đổi lại bọn họ được ra khỏi nơi quỷ quái này, thế nhưng lại không ai mở miệng trước.

Mặc dù đại đa số mọi người đều nghĩ như vậy nhưng có những việc nói thì dễ mà nghe thì khó, tối thiểu cho dù bọn họ có đồng ý thì cũng không thể làm người đầu tiên nói ra. Cho nên một hồi lâu vẫn không ai mở miệng.

Có điều lúc này khóe miệng Đoàn Thiên Lang lại nhếch lên thành một nụ cười gằn.

Trước đó hắn bị Sở Hưu truy sát thê thảm tới cực điểm.

Thiêu đốt tinh huyết lại thêm vận dụng bí pháp chạy trốn. Hắn đã không chỉ bị thương nặng, thậm chí đã thương tổn tới bản nguyên của thân thể.

Có thể nói về sau cho dù hắn có hồi phục được thực lực nhưng lực lượng bản nguyên lại không cách nào bù đắp.

Nhẹ thì khiến thực lực hắn suy giảm, nặng thì khiến cả đời hắn không thể tiến bộ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới tuổi thọ sau này!

Đoàn Thiên Lang tuyệt đối không thể tha thứ cho chuyện này, hắn đã hânh Sở Hưu tới nghiến răng nghiến lợi.

Lã Phụng Tiên là hảo hữu của Sở Hưu, điểm này Đoàn Thiên Lang biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận